BÀN TAY CỦA MẸ
Một chàng trai trẻ vừa tốt nghiệp Đại học loại xuất sắc nộp đơn dự tuyển vào vị trí quản lý tại một Tập đoàn lớn. Người CEO rất ấn tượng với CV của chàng trai trẻ khi trong suốt các năm học, anh ta luôn đạt thành tích học tập một cách xuất sắc.
“Anh có bao giờ nhận được học bổng từ trường không”, vị CEO hỏi. “Không bao giờ”, chàng trai trả lời.
Vị CEO bèn hỏi tiếp,”Vậy là cha anh đã trả toàn bộ học phí cho anh phải không?”. Chàng trai trẻ trả lời:”Cha tôi đã mất từ hồi tôi được một tuổi, toàn bộ số tiền học phí là do mẹ tôi gánh vác”.
“Vậy mẹ anh làm việc ở công ty nào?”. Chàng trai trẻ trả lời: “Mẹ tôi làm công việc giặt quần áo”.
Người CEO im lặng một lúc. Sau đó, ông đề nghị chàng trai trẻ đưa hai bàn tay ra cho ông xem. Hai bàn tay chàng trai khá đẹp và mềm mại.
”Trước đây, có bao giờ anh giúp đỡ mẹ anh trong việc giặt quần áo chưa?”.
“Thưa ngài, xin thú thực là tôi chưa bao giờ”, chàng trai trả lời, “Mẹ tôi lúc nào cũng chỉ muốn tôi học và đọc thật nhiều sách. Hơn nữa, mẹ bảo mẹ có thể giặt quần áo nhanh hơn tôi. Tôi động vào chỉ khiến công việc của bà chậm lại”
Vị CEO nghe xong liền nói: “Tôi có một yêu cầu. Hôm nay lúc anh về nhà, hãy đi và rửa hai bàn tay của mẹ anh. Rồi hãy đến gặp tôi vào sáng ngày hôm sau”.
Qua ánh mắt và giọng nói của người CEO, chàng trai trẻ cảm giác rằng cơ hội trúng tuyển của mình chắc rất cao. Anh vui vẻ về nhà gặp mẹ và nói với bà hãy để anh ra rửa hai bàn tay của bà ngày hôm nay. Bà mẹ nghe vậy cảm thấy rất lạ, trong lòng bà khi ấy dấy lên những cảm xúc vui buồn lẫn lộn. Bà đưa hai bàn tay mình ra cho con trai mình.
Chàng trai trẻ chầm chậm rửa sạch bàn tay của mẹ mình. Từng giọt nước mắt của chàng trai rơi xuống khi anh ta thực hiện công việc của mình. Lần đầu tiên chàng trai nhận ra rằng đôi bàn tay của mẹ mình thật là nhăn nheo, hơn nữa hai bàn tay còn chằng chịt những vết sẹo và chai sạn. Những vết sẹo này hẳn là rất đau đớn vì chàng trai cảm nhận được mẹ khẽ rùng mình mỗi khi anh rửa chúng trong nước.
Đây cũng là lần đầu tiên chàng trai trẻ nhận ra rằng chính đôi bàn tay này hàng ngày làm công việc giặt quần áo để có thể trang trải đủ tiền học phí của anh ta ở trường học. Những vết sẹo trên đôi bàn tay của bà mẹ cũng là cái giá cho kết quả đậu tốt nghiệp, cho những bảng điểm xuất sắc và cho cả tương lai của anh.
Sau khi rửa sạch đôi bàn tay của mẹ, chàng trai trẻ lặng lẽ giặt nốt luôn chỗ quần áo còn lại trong ngày.
Tối hôm đó, bà mẹ và chàng trai đã nói chuyện với nhau rất lâu.
Sáng ngày hôm sau, chàng trai trẻ quay lại nơi phỏng vấn. Vị CEO nhận thấy một đêm dài không ngủ trên đôi mắt của chàng trai. Ông hỏi: ”Anh có thể cho tôi biết anh đã làm gì và học được những gì ở nhà của anh ngày hôm qua không?”
Chàng trai trả lời: ”Tôi đã rửa đôi bàn tay của mẹ tôi, và tôi cũng đã giặt nốt chỗ quần áo còn lại.”
Vậy hãy cho tôi biết cảm giác của anh như thế nào?”
Chàng trai trẻ bèn trả lời trong nước mắt:
"Thứ nhất: Tôi thấu hiểu thêm những gì tôi đã có được nhờ có mẹ ngày hôm nay.
Thứ hai: Tôi hiểu được kiếm tiền vất vả đến như thế nào.
Thứ ba: Tôi đã nhận thức được sự quan trọng và giá trị của tình cảm gia đình."
Vị CEO nói: ”Đó chính xác là những gì tôi cần tìm ở một nhà quản lý, hoặc một người trong tương lai sẽ ở cấp quản lý cao hơn của Tập đoàn này.
Tôi muốn tìm những ứng viên có thể nhận thức được sự giúp đỡ của những người khác;
Người có thể hiểu được sự khó nhọc của người khác khi hoàn thành một công việc nào đó;
Và là người không đặt tiền bạc là mục đích sống duy nhất của mình...
Và còn nữa, xin chúc mừng anh. Anh đã được tuyển.”
ST
Một chàng trai trẻ vừa tốt nghiệp Đại học loại xuất sắc nộp đơn dự tuyển vào vị trí quản lý tại một Tập đoàn lớn. Người CEO rất ấn tượng với CV của chàng trai trẻ khi trong suốt các năm học, anh ta luôn đạt thành tích học tập một cách xuất sắc.
“Anh có bao giờ nhận được học bổng từ trường không”, vị CEO hỏi. “Không bao giờ”, chàng trai trả lời.
Vị CEO bèn hỏi tiếp,”Vậy là cha anh đã trả toàn bộ học phí cho anh phải không?”. Chàng trai trẻ trả lời:”Cha tôi đã mất từ hồi tôi được một tuổi, toàn bộ số tiền học phí là do mẹ tôi gánh vác”.
“Vậy mẹ anh làm việc ở công ty nào?”. Chàng trai trẻ trả lời: “Mẹ tôi làm công việc giặt quần áo”.
Người CEO im lặng một lúc. Sau đó, ông đề nghị chàng trai trẻ đưa hai bàn tay ra cho ông xem. Hai bàn tay chàng trai khá đẹp và mềm mại.
”Trước đây, có bao giờ anh giúp đỡ mẹ anh trong việc giặt quần áo chưa?”.
“Thưa ngài, xin thú thực là tôi chưa bao giờ”, chàng trai trả lời, “Mẹ tôi lúc nào cũng chỉ muốn tôi học và đọc thật nhiều sách. Hơn nữa, mẹ bảo mẹ có thể giặt quần áo nhanh hơn tôi. Tôi động vào chỉ khiến công việc của bà chậm lại”
Vị CEO nghe xong liền nói: “Tôi có một yêu cầu. Hôm nay lúc anh về nhà, hãy đi và rửa hai bàn tay của mẹ anh. Rồi hãy đến gặp tôi vào sáng ngày hôm sau”.
Qua ánh mắt và giọng nói của người CEO, chàng trai trẻ cảm giác rằng cơ hội trúng tuyển của mình chắc rất cao. Anh vui vẻ về nhà gặp mẹ và nói với bà hãy để anh ra rửa hai bàn tay của bà ngày hôm nay. Bà mẹ nghe vậy cảm thấy rất lạ, trong lòng bà khi ấy dấy lên những cảm xúc vui buồn lẫn lộn. Bà đưa hai bàn tay mình ra cho con trai mình.
Chàng trai trẻ chầm chậm rửa sạch bàn tay của mẹ mình. Từng giọt nước mắt của chàng trai rơi xuống khi anh ta thực hiện công việc của mình. Lần đầu tiên chàng trai nhận ra rằng đôi bàn tay của mẹ mình thật là nhăn nheo, hơn nữa hai bàn tay còn chằng chịt những vết sẹo và chai sạn. Những vết sẹo này hẳn là rất đau đớn vì chàng trai cảm nhận được mẹ khẽ rùng mình mỗi khi anh rửa chúng trong nước.
Đây cũng là lần đầu tiên chàng trai trẻ nhận ra rằng chính đôi bàn tay này hàng ngày làm công việc giặt quần áo để có thể trang trải đủ tiền học phí của anh ta ở trường học. Những vết sẹo trên đôi bàn tay của bà mẹ cũng là cái giá cho kết quả đậu tốt nghiệp, cho những bảng điểm xuất sắc và cho cả tương lai của anh.
Sau khi rửa sạch đôi bàn tay của mẹ, chàng trai trẻ lặng lẽ giặt nốt luôn chỗ quần áo còn lại trong ngày.
Tối hôm đó, bà mẹ và chàng trai đã nói chuyện với nhau rất lâu.
Sáng ngày hôm sau, chàng trai trẻ quay lại nơi phỏng vấn. Vị CEO nhận thấy một đêm dài không ngủ trên đôi mắt của chàng trai. Ông hỏi: ”Anh có thể cho tôi biết anh đã làm gì và học được những gì ở nhà của anh ngày hôm qua không?”
Chàng trai trả lời: ”Tôi đã rửa đôi bàn tay của mẹ tôi, và tôi cũng đã giặt nốt chỗ quần áo còn lại.”
Vậy hãy cho tôi biết cảm giác của anh như thế nào?”
Chàng trai trẻ bèn trả lời trong nước mắt:
"Thứ nhất: Tôi thấu hiểu thêm những gì tôi đã có được nhờ có mẹ ngày hôm nay.
Thứ hai: Tôi hiểu được kiếm tiền vất vả đến như thế nào.
Thứ ba: Tôi đã nhận thức được sự quan trọng và giá trị của tình cảm gia đình."
Vị CEO nói: ”Đó chính xác là những gì tôi cần tìm ở một nhà quản lý, hoặc một người trong tương lai sẽ ở cấp quản lý cao hơn của Tập đoàn này.
Tôi muốn tìm những ứng viên có thể nhận thức được sự giúp đỡ của những người khác;
Người có thể hiểu được sự khó nhọc của người khác khi hoàn thành một công việc nào đó;
Và là người không đặt tiền bạc là mục đích sống duy nhất của mình...
Và còn nữa, xin chúc mừng anh. Anh đã được tuyển.”
ST
---
NHỮNG "CHUYỆN LẠ" ĐÁNG HỌC TỪ ĐẤT NƯỚC
MẶT TRỜI MỌC
1. Trung thực
1. Trung thực
Ở Nhật, bạn khó có cơ
hội bắt taxi để đi một cuốc đường dài. Vì sao? Các bác tài sẽ tự chở bạn thẳng
đến nhà ga tàu điện ngầm, kèm lời hướng dẫn “Hãy đi tàu điện ngầm cho rẻ”.
Sự trung thực của người Nhật, in đậm nét ở những "mini shop không người bán” tại Osaka. Nhiều vùng ở Nhật không có nông dân. Ban ngày họ vẫn đến công sở, ngoài giờ làm họ trồng trọt thêm. Sau khi thu hoạch, họ đóng gói sản phẩm, dán giá và để thùng tiền bên cạnh. Người mua cứ theo giá niêm yết mà tự bỏ tiền vào thùng. Cuối ngày, trên đường đi làm về, họ ghé đem thùng tiền về nhà. Nhẹ nhàng và đơn giản. Các con đường mua sắm, các đại siêu thị ở Hokkaido, Sapporo hay Osaka... cũng không nơi nào bạn phải gửi giỏ/túi xách.
Quầy thanh toán cũng không đặt ngay cổng ra vào. Người Nhật tự hào khẳng định động từ "ăn cắp vặt" gần như đã biến mất trong từ điển. Nếu bạn đến Nhật, toàn bộ các cửa hàng sẽ tự động trừ thuế, giảm 5 - 10% khi biết bạn là khách nước ngoài.
2. “No noise” - không ồn
Sự trung thực của người Nhật, in đậm nét ở những "mini shop không người bán” tại Osaka. Nhiều vùng ở Nhật không có nông dân. Ban ngày họ vẫn đến công sở, ngoài giờ làm họ trồng trọt thêm. Sau khi thu hoạch, họ đóng gói sản phẩm, dán giá và để thùng tiền bên cạnh. Người mua cứ theo giá niêm yết mà tự bỏ tiền vào thùng. Cuối ngày, trên đường đi làm về, họ ghé đem thùng tiền về nhà. Nhẹ nhàng và đơn giản. Các con đường mua sắm, các đại siêu thị ở Hokkaido, Sapporo hay Osaka... cũng không nơi nào bạn phải gửi giỏ/túi xách.
Quầy thanh toán cũng không đặt ngay cổng ra vào. Người Nhật tự hào khẳng định động từ "ăn cắp vặt" gần như đã biến mất trong từ điển. Nếu bạn đến Nhật, toàn bộ các cửa hàng sẽ tự động trừ thuế, giảm 5 - 10% khi biết bạn là khách nước ngoài.
2. “No noise” - không ồn
Nguyên tắc không gây tiếng ồn được áp dụng triệt để tại Nhật. Tất cả đường
cao tốc đều phải xây dựng hàng rào cách âm, để nhà dân không bị ảnh hưởng bởi
xe lưu thông trên đường. Osaka bỏ ra 18 tỷ USD xây hẳn 1 hòn đảo nhân tạo để
làm sân bay rộng hơn 500ha ngay trên biển. Lý do đơn giản chỉ vì “người dân
không chịu nổi tiếng ồn khi máy bay lên xuống”. Tại các cửa hàng mua sắm, dù
đang vào mùa khuyến mãi, cũng không một cửa hàng nào được đặt máy phát ra tiếng.
Tuyệt đối không được bật nhạc làm ồn sang cửa hàng bên cạnh. Muốn quảng cáo và
thu hút thì cách duy nhất là thuê một nhân viên dùng loa tay, quảng cáo với từng
khách.
3. Nhân bản
3. Nhân bản
Vì sao trên những cánh đồng ở Nhật luôn còn một góc nguyên, không thu hoạch?
Không ai bảo ai, những nông dân Nhật không bao giờ gặt hái toàn bộ nông sản mà
họ luôn để phần 5-10% sản lượng cho các loài chim, thú trong tự nhiên.
4. Bình đẳng
4. Bình đẳng
Mọi đứa trẻ đều được dạy về sự bình đẳng. Để không có tình trạng phân biệt
giàu nghèo ngay từ nhỏ, mọi trẻ em đều được khuyến khích đi bộ đến trường. Nếu
nhà xa thì xe đưa đón của trường là chọn lựa duy nhất. Các trường không chấp nhận
cho phụ huynh đưa con đến lớp bằng xe hơi.
Việc mặc đồng phục vest đen từ người quét đường đến tất cả nhân viên, quan chức cho thấy một nước Nhật không khoảng cách. Những ngày tuyết phủ trắng nước Nhật, từ trên cao nhìn xuống, những công dân Nhật như những chấm đen nhỏ di chuyển nhanh trên đường. Tất cả họ là một nước Nhật chung ý chí, chung tinh thần lao động.
Văn hóa xếp hàng thấm đẫm vào nếp sinh hoạt hàng ngày của người Nhật. Không có bất cứ sự ưu tiên. Sẽ không có gì ngạc nhiên nếu một ngày bạn thấy người xếp hàng ngay sau lưng mình chính là Thủ tướng.
Ở Nhật, nội trợ là một nghề. Hàng tháng chính phủ tự trích lương của chồng đóng thuế cho vợ. Do đó, người phụ nữ ở nhà làm nội trợ nhưng vẫn được hưởng các chế độ y như một người đi làm. Về già, vẫn hưởng đầy đủ lương hưu. Độc đáo hơn nữa là nhiều công ty áp dụng chính sách, lương của chồng sẽ vào thẳng tài khoản của vợ. Vai trò của người phụ nữ trong gia đình vì thế luôn được đề cao, tôn trọng.
5. Tông trọng quyền cá nhân
Việc mặc đồng phục vest đen từ người quét đường đến tất cả nhân viên, quan chức cho thấy một nước Nhật không khoảng cách. Những ngày tuyết phủ trắng nước Nhật, từ trên cao nhìn xuống, những công dân Nhật như những chấm đen nhỏ di chuyển nhanh trên đường. Tất cả họ là một nước Nhật chung ý chí, chung tinh thần lao động.
Văn hóa xếp hàng thấm đẫm vào nếp sinh hoạt hàng ngày của người Nhật. Không có bất cứ sự ưu tiên. Sẽ không có gì ngạc nhiên nếu một ngày bạn thấy người xếp hàng ngay sau lưng mình chính là Thủ tướng.
Ở Nhật, nội trợ là một nghề. Hàng tháng chính phủ tự trích lương của chồng đóng thuế cho vợ. Do đó, người phụ nữ ở nhà làm nội trợ nhưng vẫn được hưởng các chế độ y như một người đi làm. Về già, vẫn hưởng đầy đủ lương hưu. Độc đáo hơn nữa là nhiều công ty áp dụng chính sách, lương của chồng sẽ vào thẳng tài khoản của vợ. Vai trò của người phụ nữ trong gia đình vì thế luôn được đề cao, tôn trọng.
5. Tông trọng quyền cá nhân
Bạn có quyền phản ứng lại chính quyền hoặc một việc nào đó thoải mái. Bạn
sẽ được bảo vệ và hướng dẫn bởi cảnh sát
ST
ST
---
H ỌC LÀM NGƯỜI
Đại sư Tinh Vân có một
người đệ tử, sau khi tốt nghiệp đại học liền học thạc sĩ, rồi lại học tiến sĩ,
sau nhiều năm đèn sách cuối cùng cũng đã hoàn thành luận án tiến sĩ nên vô cùng
mừng vui.
Một hôm người đệ tử này trở về, thưa với Đại sư. Thưa thầy nay con đã có học vị tiến sĩ rồi, sau này con phải học những gì nữa? Ngài Tinh Vân bảo: Học làm người, học làm người là việc học suốt đời chẳng thể nào tốt nghiệp được.
Thứ nhất, “học nhận lỗi”. Con người thường không chịu nhận lỗi lầm về mình, tất cả mọi lỗi lầm đều đổ cho người khác, cho rằng bản thân mình mới đúng, thật ra không biết nhận lỗi chính là một lỗi lầm lớn.
Thứ hai, “học nhu hòa”. Răng người ta rất cứng, lưỡi người ta rất mềm, đi hết cuộc đời răng người ta lại rụng hết, nhưng lưỡi thì vẫn còn nguyên, cho nên cần phải học mềm mỏng, nhu hòa thì đời con người ta mới có thể tồn tại lâu dài được. Tâm nhu hòa là một tiến bộ lớn trong việc tu tập.
Bài học làm người Thứ ba, ” học nhẫn nhục”. Thế gian này nếu nhẫn được một chút thì sóng yên bể lặng, lùi một bước biển rộng trời cao. Nhẫn, vạn sự được tiêu trừ. Nhẫn chính là biết xử sự, biết hóa giải, dùng trí tuệ và năng lực làm cho chuyện lớn hóa thành nhỏ, chuyện nhỏ hóa thành không.
Thứ tư, “học thấu hiểu”. Thiếu thấu hiểu nhau sẽ nảy sinh những thị phi, tranh chấp, hiểu lầm. Mọi người nên thấu hiểu thông cảm lẫn nhau, để giúp đỡ lẫn nhau. Không thông cảm lẫn nhau làm sao có thể hòa bình được?
Thứ năm, “học buông bỏ”. Cuộc đời như một chiếc vali, lúc cần thì xách lên, không cần dùng nữa thì đặt nó xuống, lúc cần đặt xuống thì lại không đặt xuống, giống như kéo một túi hành lý nặng nề không tự tại chút nào cả. Năm tháng cuộc đời có hạn, nhận lỗi, tôn trọng, bao dung, mới làm cho người ta chấp nhận mình, biết buông bỏ thì mới tự tại được!
Thứ sáu, “học cảm động”. Nhìn thấy ưu điểm của người khác chúng ta nên hoan hỷ, nhìn thấy điều không may của người khác nên cảm động. Cảm động là tâm thương yêu, tâm Bồ tát, tâm Bồ đề; trong cuộc đời mấy mươi năm của tôi, có rất nhiều câu chuyện, nhiều lời nói làm tôi cảm động, cho nên tôi cũng rất nỗ lực tìm cách làm cho người khác cảm động.
Thứ bảy, “học sinh tồn”. Để sinh tồn, chúng ta phải duy trì bảo vệ thân thể khỏe mạnh; thân thể khỏe mạnh không những có lợi cho bản thân, mà còn làm cho gia đình, bạn bè yên tâm, cho nên đó cũng là hành vi hiếu đễ với người thân.
- ST-
Một hôm người đệ tử này trở về, thưa với Đại sư. Thưa thầy nay con đã có học vị tiến sĩ rồi, sau này con phải học những gì nữa? Ngài Tinh Vân bảo: Học làm người, học làm người là việc học suốt đời chẳng thể nào tốt nghiệp được.
Thứ nhất, “học nhận lỗi”. Con người thường không chịu nhận lỗi lầm về mình, tất cả mọi lỗi lầm đều đổ cho người khác, cho rằng bản thân mình mới đúng, thật ra không biết nhận lỗi chính là một lỗi lầm lớn.
Thứ hai, “học nhu hòa”. Răng người ta rất cứng, lưỡi người ta rất mềm, đi hết cuộc đời răng người ta lại rụng hết, nhưng lưỡi thì vẫn còn nguyên, cho nên cần phải học mềm mỏng, nhu hòa thì đời con người ta mới có thể tồn tại lâu dài được. Tâm nhu hòa là một tiến bộ lớn trong việc tu tập.
Bài học làm người Thứ ba, ” học nhẫn nhục”. Thế gian này nếu nhẫn được một chút thì sóng yên bể lặng, lùi một bước biển rộng trời cao. Nhẫn, vạn sự được tiêu trừ. Nhẫn chính là biết xử sự, biết hóa giải, dùng trí tuệ và năng lực làm cho chuyện lớn hóa thành nhỏ, chuyện nhỏ hóa thành không.
Thứ tư, “học thấu hiểu”. Thiếu thấu hiểu nhau sẽ nảy sinh những thị phi, tranh chấp, hiểu lầm. Mọi người nên thấu hiểu thông cảm lẫn nhau, để giúp đỡ lẫn nhau. Không thông cảm lẫn nhau làm sao có thể hòa bình được?
Thứ năm, “học buông bỏ”. Cuộc đời như một chiếc vali, lúc cần thì xách lên, không cần dùng nữa thì đặt nó xuống, lúc cần đặt xuống thì lại không đặt xuống, giống như kéo một túi hành lý nặng nề không tự tại chút nào cả. Năm tháng cuộc đời có hạn, nhận lỗi, tôn trọng, bao dung, mới làm cho người ta chấp nhận mình, biết buông bỏ thì mới tự tại được!
Thứ sáu, “học cảm động”. Nhìn thấy ưu điểm của người khác chúng ta nên hoan hỷ, nhìn thấy điều không may của người khác nên cảm động. Cảm động là tâm thương yêu, tâm Bồ tát, tâm Bồ đề; trong cuộc đời mấy mươi năm của tôi, có rất nhiều câu chuyện, nhiều lời nói làm tôi cảm động, cho nên tôi cũng rất nỗ lực tìm cách làm cho người khác cảm động.
Thứ bảy, “học sinh tồn”. Để sinh tồn, chúng ta phải duy trì bảo vệ thân thể khỏe mạnh; thân thể khỏe mạnh không những có lợi cho bản thân, mà còn làm cho gia đình, bạn bè yên tâm, cho nên đó cũng là hành vi hiếu đễ với người thân.
- ST-
---
CÙNG SUY NGẨM QUA 10 CÂU CHUYỆN
CÙNG SUY NGẨM QUA 10 CÂU CHUYỆN
1. Một cậu học trò lớp ba viết rằng cậu muốn trở thành một diễn viên hài trong bài tập làm văn của mình.
Thầy giáo Việt Nam phê: "Không có chí lớn", còn thầy giáo người nước ngoài nói: "Thầy chúc em sẽ mang tiếng cười cho toàn thế giới". Là người lớn, chúng ta nên khuyến khích, cổ vũ hơn là đặt ra những yêu cầu quá cao đối với trẻ con. Hơn thế, chúng ta hãy mở rộng khái niệm thành công để trẻ con thoải mái tung đôi cánh ước mơ của mình.
**********
2. Ăn cơm xong, mẹ và con gái rửa chén bát trong bếp, bố và con trai ngồi xem ti vi. Bỗng nhiên có tiếng đổ vỡ dưới bếp, sau đó im bặt.
Con trai nói: "Con biết chắc mẹ vừa làm bể chén bát" Bố hỏi: "Tại sao con chắc như thế?" Con trai trả lời: "Vì không nghe tiếng mẹ la". Chúng ta luôn đánh giá người khác và đánh giá bản thân qua những tiêu chuẩn nào đó, thường khó khăn với người khác nhưng lại rất dễ dãi đối với mình.
**********
3. Người ăn mày nói: "Bà có thể cho tôi xin một ngàn không?"
Người qua đường trả lời: "Nhưng tôi chỉ có năm trăm"
Người ăn mày bảo: "Vậy bà thiếu tôi năm trăm nhé". Nhiều người trong chúng ta luôn cho rằng ông trời mắc nợ mình, cho mình không đủ, không tốt nên lòng tham đã che mất thái độ biết ơn.
**********
4. Người vợ đang nấu ăn trong nhà bếp, người chồng đứng bên cạnh nhắc nhở: "Cẩn thận, coi chừng khét!" - "Sao em bỏ ít muối thế?" - "Ơi kìa, nước đã sôi rồi, em cho thịt vào đi".
Người vợ bưc bội: "Anh làm ơn đi ra ngoài giùm em! Em biết nấu ăn mà!". Người chồng mỉm cười: "Ừ, có ai bảo em không biết nấu ăn đâu. Anh chỉ muốn em hiểu được cảm giác
của anh như thế nào khi đang lái xe mà em ngồi bên cạnh cứ lải nhải". Học cách thông cảm người khác không khó, chỉ cần chúng ta đặt mình vào hoàn cảnh của người khác.
**********
5. A nói với B: "Khu nhà tôi vừa dọn về một ông hàng xóm bất lịch sự. Tối hôm qua, đã gần một giờ sáng rồi mà ông ta còn qua đập cửa nhà tôi rầm rầm".
B hỏi: "Thế anh có báo cảnh sát không?".
A trả lời: "Không, tôi mặc kệ ông ta, xem ông ta như thằng điên vì lúc ấy tôi đang tập thổi kèn saxophone". Chuyện gì cũng có nguyên nhân, nếu biết trước lỗi của mình thì hậu quả sẽ khác đi. Tuy nhiên, chúng ta lại thường ít khi thấy mình sai, nhưng lại dễ dàng thấy người khác sai.
**********
6. Hai cha con đi ngang qua một khách sạn 5 sao. Trông thấy một chiếc xe hơi xịn rẽ vào, cậu con trai nhận xét:
- Những người ngồi trên chiếc xe ấy đều có trình độ học vấn rất thấp! Người cha ôn tồn đáp lại:
- Người vừa phát biểu câu ấy là người hiện trong túi không có lấy một đồng xu! Con người thường có thái độ "ghen ăn tức ở", khi nói ra điều gì, nhận xét việc gì đều thể hiện trình độ và
"đẳng cấp" của mình. Bởi vậy hãy thận trọng!
**********
7. Có hai đoàn khách nước ngoài đến tham quan một địa điểm du lịch sinh thái.
Do trời mưa nên đường dẫn vào khu "Kỳ hoa dị thảo" lầy lội. Người hướng dẫn của đoàn thứ nhất bảo: "Xin lỗi quý khách, chúng ta không thể đi tiếp". Còn người hướng dẫn đoàn thứ hai, suy nghĩ một thoáng rồi nói: "Để quý khách thấy rằng việc tìm kiếm kỳ hoa dị thảo khó khăn như thế nào, ban Giám đốc công ty đã cố tình tạo con đường lầy lội cho quý khách có thêm cảm xúc thực tế". Hoàn cảnh khác nhau, quan điểm khác nhau sẽ nhìn một sự vật không giống nhau. Tư tưởng kỳ lạ như thế đấy bạn ạ! Nếu bạn chịu suy nghĩ thì quyền quyết định hoàn cảnh nằm trong tay bạn.
**********
8. Một phụ nữ vào tiệm kim hoàn, trông thấy hai chiếc vòng đeo tay giống nhau như đúc, một chiếc giá 2 triệu, một chiếc giá 20 triệu.
Không chần chừ, bà ta liền lấy chiếc 20 triệu vì nghĩ rằng đắt tiền chắc chắn sẽ là đồ tốt. Khi vừa quay lưng bước đi, bà nghe nhân viên nói với nhau:
"Không ngờ chỉ vì đính sai bảng giá mà chúng ta lời đến 18 triệu đồng!". Hãy xem, lắng nghe và kiểm định. Đó là lời khuyên trong câu chuyện này. Có nhiều thứ tưởng vậy, thấy
vậy, nghe vậy mà không phải vậy, đừng vì chủ quan, tin vào suy nghĩ của mình mà lầm to.
**********
9. Hai vợ chồng vào xem triển lãm tranh của các họa sĩ trẻ, trong đó có một bức tranh của con trai họ. Người vợ đi rất nhanh, mắt chỉ kịp lướt vào tên của tác giả
ở mỗi bức tranh. Một lúc sau không thấy chồng, người vợ quay lại tìm. Người chồng đang đứng trước một bức tranh say sưa ngắm nhìn. Bức tranh ấy lúc nẫy người vợ đã xem qua.
Bà bực bội nói: "Ông đứng đó làm gì vậy? Sao không đi tìm bức tranh của con mình?".
Người chồng quay sang nhìn vợ: "Đây là tranh của con mình nè, nó quên ký tên trên bức tranh". Trong cuộc sống, có người chỉ lo chạy băng băng nên đã không thể tìm thấy thứ mình cần tìm, đánh mất cơ hội được thưởng thức hoa nở hai bên đường.
**********
10. Tại buổi lễ tốt nghiệp ở một trường cấp hai, thầy hiệu trưởng đọc tên học sinh xuất sắc nhất trong năm học.
Đọc đến lần thứ ba mà vẫn không thấy ai đi lên sân khấu. Thầy hiệu trưởng nhìn xuống, hỏi cậu học sinh xuất sắc đang bình thản ngồi bên dưới: Em không nghe thầy gọi tên à?
Cậu học sinh đứng lên, lễ phép:
- Dạ, thưa thầy em đã nghe. Nhưng em sợ các bạn chưa nghe thấy ạ! Danh và lợi đã vô tình trở thành chiếc lồng nhốt chúng ta vào trong ấy. Chúng ta luôn giáo dục con em
mình phải cố gắng học thật giỏi, phải trở thành nhân vật xuất sắc nhất nhưng lại ít khi dạy các em tính khiêm tốn.
ST
---
ĐỪNG NÓI KHÔNG! HÃY CHO GIẢI PHÁP
----------
DON'T SAY NO, GIVE SOLUTION!
Câu chuyện truyền kỳ về vị giám đôc đầu tiên của tập đoàn Hilton. Cơ duyên và thành công đến với ông bắt đầu bằng việc "nghĩ cách" thay cho "nói không".
Đêm đó đã rất khuya, một đôi vợ chồng cao tuổi ngoại quốc tìm đến một khách sạn ở khu du lịch hỏi thuê phòng.
Người lễ tân, một thanh niên trẻ nhã nhặn đáp: “Xin lỗi, khách sạn chúng tôi đã kín khách, không còn chỗ nào cả”.
Song, khi thấy bộ dạng mệt mỏi và thất vọng của 2 vị khách, người lễ tân lại nói: “Tuy nhiên, để tôi nghĩ cách xem sao…”.
Anh đương nhiên không muốn họ tiếp tục phải đi gõ cửa từng khách sạn mà xem ra cũng đã kín đặc người trong thị trấn,
rồi cuối cùng phải ngồi vật vạ đâu đó bên lề đường suốt cả đêm. Vậy nên, anh dẫn hai vị khách ấy đến một gian phòng nhỏ
nhưng ngăn nắp và sạch sẽ: “Đây không phải gian phòng tốt, nhưng lúc này tôi chỉ có thể làm được đến vậy”.
Ngày hôm sau, khi hai vị khách đến thanh toán, người lễ tân từ chối: “Không cần, vì đó chỉ là phòng nghỉ của tôi,
cho ông bà mượn tạm qua đêm. Chúc ông bà lên đường may mắn”. Hóa ra, cả đêm hôm đó người lễ tân đã không ngủ
mà ngồi làm việc trong quầy. Hai vị khách vô cùng cảm động. Khi họ đã đi khỏi, anh tiếp tục bận rộn với công việc của mình và quên hẳn chuyện đó.
Không ngờ một ngày kia, anh nhận được một tấm vé máy bay cùng thư mời đến New York làm việc.
Thì ra hai vợ chồng già ấy thuộc hàng tỷ phú Hoa Kỳ, sau khi quay về họ quyết định mua hẳn một khách sạn sang trọng
để kinh doanh và mời người lễ tân tốt bụng đến làm quản lý với niềm tin chắc chắn anh sẽ làm rất tốt công việc này.
Đó là câu chuyện truyền kỳ về người giám đốc đầu tiên của chuỗi khách sạn hàng đầu thế giới Hilton. Nó nhắc nhở chúng ta rằng: Nếu biết yêu thương đồng loại, nếu con người đối đãi với nhau bằng chân tình, bất cứ việc gì cũng có thể “nghĩ ra cách…”
***Trong cuộc sống và công việc, sẽ không ít lần chúng ta đón nhận những nhiệm vụ vượt quá khả năng của mình, những lúc như thế thay vì từ chối, ta hãy chậm lại để nghĩ, chắc chắn ta sẽ tìm ra cách. Luôn suy nghĩ tích cực, nhận lãnh trách nhiệm, làm hết những khả năng có thể, thành công sẽ là món quà chúng ta được trao tặng.
ST
ĐỪNG NÓI KHÔNG! HÃY CHO GIẢI PHÁP
----------
DON'T SAY NO, GIVE SOLUTION!
Câu chuyện truyền kỳ về vị giám đôc đầu tiên của tập đoàn Hilton. Cơ duyên và thành công đến với ông bắt đầu bằng việc "nghĩ cách" thay cho "nói không".
Đêm đó đã rất khuya, một đôi vợ chồng cao tuổi ngoại quốc tìm đến một khách sạn ở khu du lịch hỏi thuê phòng.
Người lễ tân, một thanh niên trẻ nhã nhặn đáp: “Xin lỗi, khách sạn chúng tôi đã kín khách, không còn chỗ nào cả”.
Song, khi thấy bộ dạng mệt mỏi và thất vọng của 2 vị khách, người lễ tân lại nói: “Tuy nhiên, để tôi nghĩ cách xem sao…”.
Anh đương nhiên không muốn họ tiếp tục phải đi gõ cửa từng khách sạn mà xem ra cũng đã kín đặc người trong thị trấn,
rồi cuối cùng phải ngồi vật vạ đâu đó bên lề đường suốt cả đêm. Vậy nên, anh dẫn hai vị khách ấy đến một gian phòng nhỏ
nhưng ngăn nắp và sạch sẽ: “Đây không phải gian phòng tốt, nhưng lúc này tôi chỉ có thể làm được đến vậy”.
Ngày hôm sau, khi hai vị khách đến thanh toán, người lễ tân từ chối: “Không cần, vì đó chỉ là phòng nghỉ của tôi,
cho ông bà mượn tạm qua đêm. Chúc ông bà lên đường may mắn”. Hóa ra, cả đêm hôm đó người lễ tân đã không ngủ
mà ngồi làm việc trong quầy. Hai vị khách vô cùng cảm động. Khi họ đã đi khỏi, anh tiếp tục bận rộn với công việc của mình và quên hẳn chuyện đó.
Không ngờ một ngày kia, anh nhận được một tấm vé máy bay cùng thư mời đến New York làm việc.
Thì ra hai vợ chồng già ấy thuộc hàng tỷ phú Hoa Kỳ, sau khi quay về họ quyết định mua hẳn một khách sạn sang trọng
để kinh doanh và mời người lễ tân tốt bụng đến làm quản lý với niềm tin chắc chắn anh sẽ làm rất tốt công việc này.
Đó là câu chuyện truyền kỳ về người giám đốc đầu tiên của chuỗi khách sạn hàng đầu thế giới Hilton. Nó nhắc nhở chúng ta rằng: Nếu biết yêu thương đồng loại, nếu con người đối đãi với nhau bằng chân tình, bất cứ việc gì cũng có thể “nghĩ ra cách…”
***Trong cuộc sống và công việc, sẽ không ít lần chúng ta đón nhận những nhiệm vụ vượt quá khả năng của mình, những lúc như thế thay vì từ chối, ta hãy chậm lại để nghĩ, chắc chắn ta sẽ tìm ra cách. Luôn suy nghĩ tích cực, nhận lãnh trách nhiệm, làm hết những khả năng có thể, thành công sẽ là món quà chúng ta được trao tặng.
ST
---
LY NƯỚC NÀY NẶNG BAO NHIÊU
Người dẫn chương trình giơ cao một ly nước và hỏi khán giả:
- Quí vị thử đoán xem ly nước này nặng bao nhiêu?
- Điều đó còn phụ thuộc vào anh cầm nó trong bao lâu chứ.
- Đúng vậy, nếu tôi cầm nó trong một phút thì không có gì đáng nói. Nhưng nếu tôi cầm nó trong một tiếng đồng hồ thì tay tôi sẽ mỏi. Còn nếu tôi cầm nó cả một ngày, quí vị sẽ gọi xe cấp cứu cho tôi. Cùng một khối lượng, nhưng mang nó càng lâu thì nó càng trở nên nặng hơn.
Trong cuộc sống cũng vậy. Nếu chúng ta cứ liên tục chịu đựng gánh nặng, nó sẽ càng ngày càng trở nên trầm trọng. Không sớm thì muộn chúng ta cũng gục ngã. "Điều quí vị phải làm là đặt ly nước xuống, nghỉ một lát rồi tiếp tục cầm nó lên."
Thỉnh thoảng chúng ta phải biết đặt gánh nặng cuộc sống xuống, nghỉ ngơi lấy sức để còn tiếp tục mang nó trong quãng đời tiếp theo. Khi bạn trở về nhà, hãy quẳng lo âu về công việc ngoài cửa. Ngày mai bạn sẽ nhặt nó lên và tiếp tục mang. Còn bây giờ: Giải trí và thư giãn!
ST
Người dẫn chương trình giơ cao một ly nước và hỏi khán giả:
- Quí vị thử đoán xem ly nước này nặng bao nhiêu?
- Điều đó còn phụ thuộc vào anh cầm nó trong bao lâu chứ.
- Đúng vậy, nếu tôi cầm nó trong một phút thì không có gì đáng nói. Nhưng nếu tôi cầm nó trong một tiếng đồng hồ thì tay tôi sẽ mỏi. Còn nếu tôi cầm nó cả một ngày, quí vị sẽ gọi xe cấp cứu cho tôi. Cùng một khối lượng, nhưng mang nó càng lâu thì nó càng trở nên nặng hơn.
Trong cuộc sống cũng vậy. Nếu chúng ta cứ liên tục chịu đựng gánh nặng, nó sẽ càng ngày càng trở nên trầm trọng. Không sớm thì muộn chúng ta cũng gục ngã. "Điều quí vị phải làm là đặt ly nước xuống, nghỉ một lát rồi tiếp tục cầm nó lên."
Thỉnh thoảng chúng ta phải biết đặt gánh nặng cuộc sống xuống, nghỉ ngơi lấy sức để còn tiếp tục mang nó trong quãng đời tiếp theo. Khi bạn trở về nhà, hãy quẳng lo âu về công việc ngoài cửa. Ngày mai bạn sẽ nhặt nó lên và tiếp tục mang. Còn bây giờ: Giải trí và thư giãn!
ST
CÂU CHUYỆN VỀ 2 CON LẠC ĐÀ
Lạc đà con hỏi mẹ:
- Tại sao lạc đà nhà mình lại có bướu hả me?
- À, chúng ta là động vật sa mạc nên cầm có bướu để giữ nước- Mẹ lạc đà trả lời.
- Vậy sao chân mình dài thế hả mẹ?
- Đó là phương tiện tốt nhất đi trên sa mạc tốt hơn bất cứ loài nào khác đấy, con yêu.
- Thế tại sao lông mi mình dài thế hả mẹ? thỉnh thoảng lại cọ cọ vào mắt con rõ ngứa
- Con yêu, lông mi mình dài để bảo vệ mắt khỏi gió cát sa mạc đấy.
- Ồ, con hiểu rồi, bướu để trữ nước, chân dài để đi, mi mắt dài để che chắn... Con hỏi thêm 1 câu nữa nha.
- Hỏi đi con yêu.. Mẹ lạc đà nói
- Chúng ta đang làm gì ở sở thú vậy mẹ????
Bài học số 1: Tiềm năng
Chú lạc đà con đáng thương đã ở nhầm nơi để sống. Tuy có rất nhiều tiềm năng khác nhau, nhưng tất cả chúng đều trở vô dụng vì không có cơ hội để “bung”. Nếu cứ sống trong sở thú, các tiềm năng ấy sẽ ngày càng bị “bào mòn” cho đến khi “tiêu hủy”.
Có 1 cách đó là: Mở rộng vùng an toàn để khám phá tiềm năng chính bạn
Bài học số 2: Rào cản tâm lý
Chiếc chuồng của sở thú đã “án ngữ” tứ phía không cho con lạc đà được tự do sống hết “bản chất” của mình. Con người mình cũng có những chiếc cũi rào quanh đấy. Ấy chính là các “rào cản tâm lý”.
Xem mình có những rào cản tự thân nào do chúng ta tự tạo ra sau đây nhé:
- Rào cản 1: Sự nhút nhát
- Rào cản 2: Sự lười biếng
- Rào cản 3: Tự ám thị mình rằng “Mình không thể!”
- Rào cản 4: Tự mãn đối với những thành tựu nhất thời
Đó là những bức tường vững chắc trì nặng lên đôi vai, khiến chúng ta không thể lớn lên và phát triển.
Còn bạn, "rào cản" hiện tại của bạn là gì?
ST
---
NGƯỜI BÁN HÀNG GIỎI NHẤT NƯỚC MỸ
Một chàng trai trẻ từ California chuyển đến Colorado và anh đến một siêu thị lớn để xin việc làm.
- Giám đốc siêu thị hỏi anh: “Anh có kinh nghiệm bán hàng nào không?”
- Chàng trai trẻ trả lời: “Vâng, tôi được mệnh danh là Người bán hàng số một của nước Mỹ trở về California”
Giám đốc ngạc nhiên, nhưng ngài thích quan điểm đó, vì vậy ông đã nhận chàng thanh niên vào làm việc:
- “Cậu bắt đầu từ ngày mai. Tôi sẽ xuống sau khi chúng ta đóng cửa và xem cậu làm như thế nào?”
Ngày đầu tiên làm việc là khó khăn nhưng chàng trai đã vượt qua nó. Sau khi siêu thị đóng cửa, giám đốc xuống.
- “ Thưa nhà bán hàng xuất sắc nhất nước Mỹ”, Ông Giám Đốc nói, “Anh đã bán được cho bao nhiêu khách hàng?”
- “Một”, người thanh niên trả lời
- “ Chỉ có một? Mỗi nhân viên bán hàng của tôi trung bình bán được cho 20 hoặc 30 khách một ngày! Thế cậu bán được bao nhiêu doanh thu?”, GĐ hỏi
- “ 101,237.64 $”, chàng thanh niên đáp
Ông chủ đã bị bất ngờ, Số lượng đó lớn hơn cái mà tất cả những người bán hàng khác gộp lại
- “ Vậy cậu đã bán những cái gì?”
- “Để tôi xem?”, chàng trai nghĩ, “Đầu tiên tôi bán cho ông ta một cái lưỡi câu nhỏ. Sau đó tôi bán cho ông ấy một lưỡi câu cỡ trung bình. Tiếp theo, tôi bán cho ông ấy một lưỡi câu lớn. Và tôi bán tiếp cái cần câu mới. Sau đó, tôi hỏi nơi mà ông ấy câu cá, và ông trả lời ông ấy ra biển câu, vì vậy tôi nói với ông ta rằng ông nên có một cái thuyền, và chúng tôi cùng xuống phòng thuyền buồm, ông ấy đã mua động cơ Chris Craft. Tiếp theo tôi hỏi ông ta về phương tiện để trở thuyền ra biển, ông ấy nói ông có 1 xe Honda Civic. Tôi nói cái xe đó không đủ lớn để trở chiếc thuyền quá nặng, vì vậy tôi đưa ông ta xuống phòng ôtô và bán cho ông ấy 1 cái V8 SUV mới.”
- “Wow”, ông chủ nói, “ Người đàn ông đến mua 1 lưỡi câu và cậu đã bán cho ông ấy 1 cái thuyền và 1 cái xe tải?”
- “ Không, ông ấy đến đây để mua đồ cho vợ ông ấy, và tôi nói: trời cuối tuấn thật đẹp, ông có thể đi câu cá?...
ST
Một chàng trai trẻ từ California chuyển đến Colorado và anh đến một siêu thị lớn để xin việc làm.
- Giám đốc siêu thị hỏi anh: “Anh có kinh nghiệm bán hàng nào không?”
- Chàng trai trẻ trả lời: “Vâng, tôi được mệnh danh là Người bán hàng số một của nước Mỹ trở về California”
Giám đốc ngạc nhiên, nhưng ngài thích quan điểm đó, vì vậy ông đã nhận chàng thanh niên vào làm việc:
- “Cậu bắt đầu từ ngày mai. Tôi sẽ xuống sau khi chúng ta đóng cửa và xem cậu làm như thế nào?”
Ngày đầu tiên làm việc là khó khăn nhưng chàng trai đã vượt qua nó. Sau khi siêu thị đóng cửa, giám đốc xuống.
- “ Thưa nhà bán hàng xuất sắc nhất nước Mỹ”, Ông Giám Đốc nói, “Anh đã bán được cho bao nhiêu khách hàng?”
- “Một”, người thanh niên trả lời
- “ Chỉ có một? Mỗi nhân viên bán hàng của tôi trung bình bán được cho 20 hoặc 30 khách một ngày! Thế cậu bán được bao nhiêu doanh thu?”, GĐ hỏi
- “ 101,237.64 $”, chàng thanh niên đáp
Ông chủ đã bị bất ngờ, Số lượng đó lớn hơn cái mà tất cả những người bán hàng khác gộp lại
- “ Vậy cậu đã bán những cái gì?”
- “Để tôi xem?”, chàng trai nghĩ, “Đầu tiên tôi bán cho ông ta một cái lưỡi câu nhỏ. Sau đó tôi bán cho ông ấy một lưỡi câu cỡ trung bình. Tiếp theo, tôi bán cho ông ấy một lưỡi câu lớn. Và tôi bán tiếp cái cần câu mới. Sau đó, tôi hỏi nơi mà ông ấy câu cá, và ông trả lời ông ấy ra biển câu, vì vậy tôi nói với ông ta rằng ông nên có một cái thuyền, và chúng tôi cùng xuống phòng thuyền buồm, ông ấy đã mua động cơ Chris Craft. Tiếp theo tôi hỏi ông ta về phương tiện để trở thuyền ra biển, ông ấy nói ông có 1 xe Honda Civic. Tôi nói cái xe đó không đủ lớn để trở chiếc thuyền quá nặng, vì vậy tôi đưa ông ta xuống phòng ôtô và bán cho ông ấy 1 cái V8 SUV mới.”
- “Wow”, ông chủ nói, “ Người đàn ông đến mua 1 lưỡi câu và cậu đã bán cho ông ấy 1 cái thuyền và 1 cái xe tải?”
- “ Không, ông ấy đến đây để mua đồ cho vợ ông ấy, và tôi nói: trời cuối tuấn thật đẹp, ông có thể đi câu cá?...
ST
---
KINH NGHIỆM PHỎNG VẤN
Trong cuộc phỏng vấn kế toán tại một công ty, sếp tổng hỏi cô gái xinh đẹp mặc váy ngắn
- Cô đã không trả lời được 2 câu đầu tiên tôi hỏi rồi, bây giờ là cơ hội cuối cùng của cô, nếu cô trả lời được thì tôi sẽ nhận cô vào làm, nếu không thì đành phải chia tay cô ở đây. Nếu tôi viết số 1 lên cả đùi trái và đùi phải của cô thì sẽ là số mấy.
Cô gái trả lời:- Số 11 thưa ông.
- Cô thật là ngốc, đến đọc số mà cũng không xong thì sao mà làm kế toán được. Phải là 101 mới đúng.
Cô gái ngượng đỏ mặt, tuy nhiên trước khi ra khỏi phòng cô vẫn không phục bèn hỏi lại sếp tổng:- Ngài nói đúng, đó là số 101, nhưng tôi không ngốc. Nếu số 1 đó được viết lên hai đùi của ngài thì ngài đọc đó là số mấy?
Sếp cười bảo:
- Vậy mà cô cũng hỏi, tất nhiên là 111 rồi.
Cô gái cười lớn:
- Không phải 111 mà là 1,1. Hóa ra ngài cũng chẳng hơn gì tôi.
ST
---
TÊN ĂN MÀY ĐẲNG CẤP MBA
Tôi xách túi đồ nhãn hiệu Gucci ra khỏi Tràng Tiền Plaza rồi đứng lại ở cửa chờ bạn. Một tay ăn mày chuyên nghiệp phát hiện ra tôi, sán tới đứng trước mặt. Câu chuyện của tôi chỉ có thế thôi. Thế nhưng tay ăn mày đã dạy tôi một bài học kinh tế còn sâu sắc hơn một khoá học MBA ở trường.
Tôi kể câu chuyện này chính bởi ý nguyện của tay ăn mày đó.
- Xin anh… cho tôi ít tiền đi! - Tôi đứng đó chả có việc gì nên tiện tay vứt cho hắn đồng tiền xu, rồi bắt chuyện cùng nhau.
Ăn mày rất thích kể lể.
- Tôi chỉ ăn mày quanh khu mua sắm này thôi, anh biết không? Tôi chỉ liếc một phát là thấy anh ngay. Đi mua Gucci ở Plaza chắc chắn nhiều tiền…
- Hả? Ông cũng hiểu đời phết nhỉ! - Tôi ngạc nhiên.
- Làm ăn mày, cũng phải ăn mày cho nó có khoa học! - Ông ta bắt đầu mở máy.
Tôi ngẫm nghĩ một lát, thấy thú vị bèn hỏi:
- Thế nào là ăn mày một cách khoa học?
Tôi nhìn kỹ ông ta, đầu tóc rối bù, quần áo rách nát, tay gầy giơ xương, nhưng lại sạch sẽ.
Ông ta giảng giải:
- Ai chẳng sợ và ghét ăn mày, nhưng tôi tin anh không ghét tôi, tôi đoán chắc điều đó. Đấy là điểm tôi khác biệt với những thằng ăn mày khác.
Tôi gật đầu đồng ý, đúng là tôi không ghét ông ta, nên tôi đang nói chuyện với ông ta đấy thôi.
- Tôi biết phân tích SWOT, những ưu thế, bất lợi, những cơ hội và nguy cơ. Đối mặt với những thằng ăn mày là đối thủ cạnh tranh của tôi, ưu thế (Strengths) của tôi là tôi không làm người ta phản cảm, lánh sợ. Cơ hội (Opportunities) và nguy cơ (Threats) thì chỉ là những yếu tố điều kiện bên ngoài thuộc về hoàn cảnh, có thể là dân số ở đây đông hay vắng, thành phố có quyết định chỉnh trang đô thị, dẹp hè phố chăng…
- …???
- Tôi đã từng tính toán rất cụ tỉ (cụ thể và tỉ mỉ) rằng, khu vực thương mại này người qua lại đông, mỗi ngày khoảng mười nghìn người, nghèo thì nhiều lắm, nhưng người giàu còn nhiều hơn. Trên phương diện lý luận thì giả như mỗi ngày tôi xin được mỗi người một đồng xu một nghìn đồng, thì mỗi tháng thu nhập của tôi đã được ba trăm triệu đồng. Nhưng thực tế thì đâu phải ai cũng cho ăn mày tiền, mà một ngày làm sao tôi đi xin được mười nghìn lượt người. Vì thế, tôi phải phân tích, ai là khách hàng mục tiêu của tôi, đâu là khách hàng tiềm năng của tôi.
Ông ta lấy giọng nói tiếp:
- Ở khu Tràng Tiền Plaza này thì khách hàng mục tiêu của tôi chiếm khoảng 30% số lượng người mua sắm, tỉ lệ thành công khoảng 70%. Lượng khách hàng tiềm năng chiếm khoảng 20%, tỉ lệ thành công trên đối tượng này khoảng 50%. Còn lại 50% số người, tôi chọn cách là bỏ qua họ, bởi tôi không có đủ thời gian đểtìm vận may của mình với họ, tức là xin tiền họ.
- Thế ông định nghĩa thế nào về khách hàng của ông? - Tôi căn vặn.
- Trước tiên, khách hàng mục tiêu nhé. Thì những nam thanh niên trẻ như anh đấy, có thu nhập, nên tiêu tiền không lưỡng lự. Ngoài ra các đôi tình nhân cũng nằm trong đối tượng khách hàng mục tiêu của tôi, họ không thể mất mặt trước bạn khác phái, vì thế đành phải ra tay hào phóng. Rồi tôi chọn các cô gái xinh đẹp đi một mình là khách hàng tiềm năng, bởi họ rất sợ bị lẽo đẽo theo, chắc chắn họ chọn cách bỏ tiền ra cho rảnh nợ. Hai đối tượng này đều thuộc tầm tuổi 20-30. Nếu tuổi khách hàng nhỏ quá, họ không có thu nhập, mà tuổi già hơn, thì họ có thể đã có gia đình, tiền bạc bị vợ cầm hết rồi. Những ông chồng đó biết đâu có khi đang âm thầm tiếc hận rằng không thể ngửa tay ra xin tiền của tôi ấy chứ!
- Thế thì mỗi ngày ông xin được bao nhiêu tiền?
- Thứ hai đến thứ sáu, sẽ kém một chút, khoảng hai trăm nghìn. Cuối tuần thậm chí có thể 4-500 nghìn.
- Hả? Nhiều vậy sao?
Thấy tôi nghi ngờ, ông ta tính cho tôi thấy:
- Tôi cũng khác gì anh, tôi cũng làm việc tám giờ vàng ngọc. Buổi sáng từ 11h đến tối 7h, cuối tuần vẫn đi làm như thường. Mỗi lần ăn mày một người tôi mất khoảng 5 giây, trừ đi thời gian tôi đi lại, di chuyển giữa các mục tiêu, thường một phút tôi xin được một lần được một đồng xu 1 nghìn, 8 tiếng tôi xin được 480 đồng một nghìn, rồi tính với tỉ lệ thành công 60% [(70%+50%)÷2] thì tôi được khoảng 300 nghìn.
Chiến lược ăn mày của tôi là dứt khoát không đeo bám khách chạy dọc phố. Nếu xin mà họ không cho, tôi dứt khoát không bám theo họ. Bởi nếu họ cho tiền thì đã cho ngay rồi, nếu họ cho vì bị đeo bám lâu, thì tỉ lệ thành công cũng nhỏ. Tôi không thể mang thời gian ăn mày có giới hạn của tôi để đi lãng phí trên những người khách này, trong khi tôi có thể xoay ngay sang mục tiêu bên cạnh.
Trời, tay ăn mày này có đầu óc quá đi, phân tích như thể giám đốc kinh doanh hoặc giám đốc tiếp thị vậy.
- Ông nói tiếp đi! - Tôi hào hứng.
- Có người bảo ăn mày có số may hay xui, tôi không nghĩ thế. Lấy ví dụ cho anh nhé, nếu có một thanh niên đẹp trai và một phụ nữ xinh đẹp đứng trước cửa shop đồ lót mỹ phẩm, thì anh sẽ chọn ai để ăn mày?
Tôi ngẫm nghĩ rồi bảo, tôi không biết.
- Anh nên đi đến xin tiền anh thanh niên kia. Vì đứng bên anh ta là một phụ nữ đẹp, anh ta chẳng lẽ lại không cho ăn mày tiền. Nhưng nếu anh đi xin cô gái đẹp, cô ta sẽ giả vờ là ghê sợ anh rồi lánh xa anh.
Thôi cho anh một ví dụ nữa: Hôm nọ đứng ở cửa siêu thị BigC có một cô gái trẻ tay cầm túi đồ vừa mua từ siêu thị, một đôi nam nữ yêu nhau đang đứng ăn kem, và một anh chàng đóng bộ công chức chỉnh tề, tay xách túi đựng máy tính xách tay. Tôi chỉ nhìn họ ba giây, sẽ không ngần ngừ bước thẳng tới mặt cô gái trẻ xin tiền, cô gái cho tôi hẳn hai đồng xu, nhưng ngạc nhiên hỏi tôi tại sao chỉ xin tiền có mỗi cô ta. Tôi trả lời rằng, cái đôi tình nhân kia đang ăn, họ không tiện rút ví ra cho tiền, anh kia trông có vẻ lắm tiền, trông như sếp nhưng vì thế trên người họ thường không có sẵn tiền lẻ. Còn cô vừa mua sắm ở siêu thị ra, cô tất còn ít tiền thừa, tiền lẻ.
Chí lý, tôi càng nghe tay ăn mày nói càng tỉnh cả người ra.
- Cho nên tôi bảo rồi, tri thức quyết định tất cả!
Tôi nghe sếp tôi nói bao lần câu này, nhưng đây là lần đầu tôi nghe một thằng ăn mày nói câu này.
- Ăn mày cũng phải mang tri thức ra mà ăn mày. Chứ ngày ngày nằm ệch ra ở xó chợ, cầu thang lên đường vượt giao lộ, xin ai cho được tiền? Những người đi qua giao lộ, chạy qua cổng chợ đều vội vàng hoặc cồng kềnh, ai ra đấy mà chơi bao giờ, ra đấy xin chỉ mệt người. Phải trang bị tri thức cho chính mình, học kiến thức mới làm người ta thông minh lên, những người thông minh sẽ không bao giờ ngừng học hỏi kiến thức mới. Thế kỷ 21 rồi, bây giờ người ta cần gì, có phải là cần nhân tài không?
Có lần, có một người cho tôi hẳn 50 nghìn, nhờ tôi đứng dưới cửa sổ gào: "Hồng ơi, anh yêu em", gào 100 lần. Tôi tính ra gọi một tiếng mất 5 giây, thời gian cũng tương tự như tôi đi ăn mày một lần, nhưng lợi nhuận đạt được chỉ 500 đồng, còn kém đi ăn mày, thế là tôi từ chối.
Ở đây, nói chung một tay ăn mày một tháng có thể đi xin được một nghìn hoặc tám trăm lần. Người nào may mắn thì cùng lắm đi xin được khoảng hai nghìn lần. Dân số ở đây khoảng ba triệu, ăn mày độ chục anh, tức là tôi cứ khoảng mười nghìn người dân mới ăn mày một người. Như thế thu nhập của tôi ổn định, về cơ bản là cho dù kinh tế thế giới đi lên hay đi xuống, tình hình xin tiền của tôi vẫn ổn định, không biến động nhiều.
Trời, tôi phục tay ăn mày này quá!
- Tôi thường nói tôi là một thằng ăn mày vui vẻ. Những thằng ăn mày khác thường vui vì xin được nhiều tiền. Tôi thường bảo chúng nó là, chúng mày nhầm rồi. Vì vui vẻ thì mới xin được nhiều tiền chứ.
Quá chuẩn!
- Ăn mày là nghề nghiệp của tôi, phải hiểu được niềm vui do công việc của mình mang lại. Lúc trời mưa ít người ra phố, những thằng ăn mày khác đều ủ rũ oán trách hoặc ngủ. Đừng nên như thế, hãy tranh thủ mà cảm nhận vẻ đẹp của thành phố. Tối về tôi dắt vợ và con đi chơi ngắm trời đêm, nhà ba người nói cười vui vẻ, có lúc đi đường gặp đồng nghiệp, tôi có khi cũng vứt cho họ một đồng xu, để thấy họ vui vẻ đi, nhìn họ như nhìn thấy chính mình.
- Ối ông cũng có vợ con?
- Vợ tôi ở nhà làm bà nội trợ, con tôi đi học. Tôi vay tiền ngân hàng Vietinbank mua một căn nhà nhỏ ở ngoại thành, trả nợ dần trong mười năm, vẫn còn sáu năm nữa mới trả hết. Tôi phải nỗ lực kiếm tiền, con tôi còn phải học lên đại học, tôi sẽ cho nó học Quản trị kinh doanh, Marketing, để con tôi có thể trở thành một thằng ăn mày xuất sắc hơn bố nó.
Tôi buột miệng:
- Ông ơi, ông có thu nhận tôi làm đệ tử không?
ST
Tôi xách túi đồ nhãn hiệu Gucci ra khỏi Tràng Tiền Plaza rồi đứng lại ở cửa chờ bạn. Một tay ăn mày chuyên nghiệp phát hiện ra tôi, sán tới đứng trước mặt. Câu chuyện của tôi chỉ có thế thôi. Thế nhưng tay ăn mày đã dạy tôi một bài học kinh tế còn sâu sắc hơn một khoá học MBA ở trường.
Tôi kể câu chuyện này chính bởi ý nguyện của tay ăn mày đó.
- Xin anh… cho tôi ít tiền đi! - Tôi đứng đó chả có việc gì nên tiện tay vứt cho hắn đồng tiền xu, rồi bắt chuyện cùng nhau.
Ăn mày rất thích kể lể.
- Tôi chỉ ăn mày quanh khu mua sắm này thôi, anh biết không? Tôi chỉ liếc một phát là thấy anh ngay. Đi mua Gucci ở Plaza chắc chắn nhiều tiền…
- Hả? Ông cũng hiểu đời phết nhỉ! - Tôi ngạc nhiên.
- Làm ăn mày, cũng phải ăn mày cho nó có khoa học! - Ông ta bắt đầu mở máy.
Tôi ngẫm nghĩ một lát, thấy thú vị bèn hỏi:
- Thế nào là ăn mày một cách khoa học?
Tôi nhìn kỹ ông ta, đầu tóc rối bù, quần áo rách nát, tay gầy giơ xương, nhưng lại sạch sẽ.
Ông ta giảng giải:
- Ai chẳng sợ và ghét ăn mày, nhưng tôi tin anh không ghét tôi, tôi đoán chắc điều đó. Đấy là điểm tôi khác biệt với những thằng ăn mày khác.
Tôi gật đầu đồng ý, đúng là tôi không ghét ông ta, nên tôi đang nói chuyện với ông ta đấy thôi.
- Tôi biết phân tích SWOT, những ưu thế, bất lợi, những cơ hội và nguy cơ. Đối mặt với những thằng ăn mày là đối thủ cạnh tranh của tôi, ưu thế (Strengths) của tôi là tôi không làm người ta phản cảm, lánh sợ. Cơ hội (Opportunities) và nguy cơ (Threats) thì chỉ là những yếu tố điều kiện bên ngoài thuộc về hoàn cảnh, có thể là dân số ở đây đông hay vắng, thành phố có quyết định chỉnh trang đô thị, dẹp hè phố chăng…
- …???
- Tôi đã từng tính toán rất cụ tỉ (cụ thể và tỉ mỉ) rằng, khu vực thương mại này người qua lại đông, mỗi ngày khoảng mười nghìn người, nghèo thì nhiều lắm, nhưng người giàu còn nhiều hơn. Trên phương diện lý luận thì giả như mỗi ngày tôi xin được mỗi người một đồng xu một nghìn đồng, thì mỗi tháng thu nhập của tôi đã được ba trăm triệu đồng. Nhưng thực tế thì đâu phải ai cũng cho ăn mày tiền, mà một ngày làm sao tôi đi xin được mười nghìn lượt người. Vì thế, tôi phải phân tích, ai là khách hàng mục tiêu của tôi, đâu là khách hàng tiềm năng của tôi.
Ông ta lấy giọng nói tiếp:
- Ở khu Tràng Tiền Plaza này thì khách hàng mục tiêu của tôi chiếm khoảng 30% số lượng người mua sắm, tỉ lệ thành công khoảng 70%. Lượng khách hàng tiềm năng chiếm khoảng 20%, tỉ lệ thành công trên đối tượng này khoảng 50%. Còn lại 50% số người, tôi chọn cách là bỏ qua họ, bởi tôi không có đủ thời gian đểtìm vận may của mình với họ, tức là xin tiền họ.
- Thế ông định nghĩa thế nào về khách hàng của ông? - Tôi căn vặn.
- Trước tiên, khách hàng mục tiêu nhé. Thì những nam thanh niên trẻ như anh đấy, có thu nhập, nên tiêu tiền không lưỡng lự. Ngoài ra các đôi tình nhân cũng nằm trong đối tượng khách hàng mục tiêu của tôi, họ không thể mất mặt trước bạn khác phái, vì thế đành phải ra tay hào phóng. Rồi tôi chọn các cô gái xinh đẹp đi một mình là khách hàng tiềm năng, bởi họ rất sợ bị lẽo đẽo theo, chắc chắn họ chọn cách bỏ tiền ra cho rảnh nợ. Hai đối tượng này đều thuộc tầm tuổi 20-30. Nếu tuổi khách hàng nhỏ quá, họ không có thu nhập, mà tuổi già hơn, thì họ có thể đã có gia đình, tiền bạc bị vợ cầm hết rồi. Những ông chồng đó biết đâu có khi đang âm thầm tiếc hận rằng không thể ngửa tay ra xin tiền của tôi ấy chứ!
- Thế thì mỗi ngày ông xin được bao nhiêu tiền?
- Thứ hai đến thứ sáu, sẽ kém một chút, khoảng hai trăm nghìn. Cuối tuần thậm chí có thể 4-500 nghìn.
- Hả? Nhiều vậy sao?
Thấy tôi nghi ngờ, ông ta tính cho tôi thấy:
- Tôi cũng khác gì anh, tôi cũng làm việc tám giờ vàng ngọc. Buổi sáng từ 11h đến tối 7h, cuối tuần vẫn đi làm như thường. Mỗi lần ăn mày một người tôi mất khoảng 5 giây, trừ đi thời gian tôi đi lại, di chuyển giữa các mục tiêu, thường một phút tôi xin được một lần được một đồng xu 1 nghìn, 8 tiếng tôi xin được 480 đồng một nghìn, rồi tính với tỉ lệ thành công 60% [(70%+50%)÷2] thì tôi được khoảng 300 nghìn.
Chiến lược ăn mày của tôi là dứt khoát không đeo bám khách chạy dọc phố. Nếu xin mà họ không cho, tôi dứt khoát không bám theo họ. Bởi nếu họ cho tiền thì đã cho ngay rồi, nếu họ cho vì bị đeo bám lâu, thì tỉ lệ thành công cũng nhỏ. Tôi không thể mang thời gian ăn mày có giới hạn của tôi để đi lãng phí trên những người khách này, trong khi tôi có thể xoay ngay sang mục tiêu bên cạnh.
Trời, tay ăn mày này có đầu óc quá đi, phân tích như thể giám đốc kinh doanh hoặc giám đốc tiếp thị vậy.
- Ông nói tiếp đi! - Tôi hào hứng.
- Có người bảo ăn mày có số may hay xui, tôi không nghĩ thế. Lấy ví dụ cho anh nhé, nếu có một thanh niên đẹp trai và một phụ nữ xinh đẹp đứng trước cửa shop đồ lót mỹ phẩm, thì anh sẽ chọn ai để ăn mày?
Tôi ngẫm nghĩ rồi bảo, tôi không biết.
- Anh nên đi đến xin tiền anh thanh niên kia. Vì đứng bên anh ta là một phụ nữ đẹp, anh ta chẳng lẽ lại không cho ăn mày tiền. Nhưng nếu anh đi xin cô gái đẹp, cô ta sẽ giả vờ là ghê sợ anh rồi lánh xa anh.
Thôi cho anh một ví dụ nữa: Hôm nọ đứng ở cửa siêu thị BigC có một cô gái trẻ tay cầm túi đồ vừa mua từ siêu thị, một đôi nam nữ yêu nhau đang đứng ăn kem, và một anh chàng đóng bộ công chức chỉnh tề, tay xách túi đựng máy tính xách tay. Tôi chỉ nhìn họ ba giây, sẽ không ngần ngừ bước thẳng tới mặt cô gái trẻ xin tiền, cô gái cho tôi hẳn hai đồng xu, nhưng ngạc nhiên hỏi tôi tại sao chỉ xin tiền có mỗi cô ta. Tôi trả lời rằng, cái đôi tình nhân kia đang ăn, họ không tiện rút ví ra cho tiền, anh kia trông có vẻ lắm tiền, trông như sếp nhưng vì thế trên người họ thường không có sẵn tiền lẻ. Còn cô vừa mua sắm ở siêu thị ra, cô tất còn ít tiền thừa, tiền lẻ.
Chí lý, tôi càng nghe tay ăn mày nói càng tỉnh cả người ra.
- Cho nên tôi bảo rồi, tri thức quyết định tất cả!
Tôi nghe sếp tôi nói bao lần câu này, nhưng đây là lần đầu tôi nghe một thằng ăn mày nói câu này.
- Ăn mày cũng phải mang tri thức ra mà ăn mày. Chứ ngày ngày nằm ệch ra ở xó chợ, cầu thang lên đường vượt giao lộ, xin ai cho được tiền? Những người đi qua giao lộ, chạy qua cổng chợ đều vội vàng hoặc cồng kềnh, ai ra đấy mà chơi bao giờ, ra đấy xin chỉ mệt người. Phải trang bị tri thức cho chính mình, học kiến thức mới làm người ta thông minh lên, những người thông minh sẽ không bao giờ ngừng học hỏi kiến thức mới. Thế kỷ 21 rồi, bây giờ người ta cần gì, có phải là cần nhân tài không?
Có lần, có một người cho tôi hẳn 50 nghìn, nhờ tôi đứng dưới cửa sổ gào: "Hồng ơi, anh yêu em", gào 100 lần. Tôi tính ra gọi một tiếng mất 5 giây, thời gian cũng tương tự như tôi đi ăn mày một lần, nhưng lợi nhuận đạt được chỉ 500 đồng, còn kém đi ăn mày, thế là tôi từ chối.
Ở đây, nói chung một tay ăn mày một tháng có thể đi xin được một nghìn hoặc tám trăm lần. Người nào may mắn thì cùng lắm đi xin được khoảng hai nghìn lần. Dân số ở đây khoảng ba triệu, ăn mày độ chục anh, tức là tôi cứ khoảng mười nghìn người dân mới ăn mày một người. Như thế thu nhập của tôi ổn định, về cơ bản là cho dù kinh tế thế giới đi lên hay đi xuống, tình hình xin tiền của tôi vẫn ổn định, không biến động nhiều.
Trời, tôi phục tay ăn mày này quá!
- Tôi thường nói tôi là một thằng ăn mày vui vẻ. Những thằng ăn mày khác thường vui vì xin được nhiều tiền. Tôi thường bảo chúng nó là, chúng mày nhầm rồi. Vì vui vẻ thì mới xin được nhiều tiền chứ.
Quá chuẩn!
- Ăn mày là nghề nghiệp của tôi, phải hiểu được niềm vui do công việc của mình mang lại. Lúc trời mưa ít người ra phố, những thằng ăn mày khác đều ủ rũ oán trách hoặc ngủ. Đừng nên như thế, hãy tranh thủ mà cảm nhận vẻ đẹp của thành phố. Tối về tôi dắt vợ và con đi chơi ngắm trời đêm, nhà ba người nói cười vui vẻ, có lúc đi đường gặp đồng nghiệp, tôi có khi cũng vứt cho họ một đồng xu, để thấy họ vui vẻ đi, nhìn họ như nhìn thấy chính mình.
- Ối ông cũng có vợ con?
- Vợ tôi ở nhà làm bà nội trợ, con tôi đi học. Tôi vay tiền ngân hàng Vietinbank mua một căn nhà nhỏ ở ngoại thành, trả nợ dần trong mười năm, vẫn còn sáu năm nữa mới trả hết. Tôi phải nỗ lực kiếm tiền, con tôi còn phải học lên đại học, tôi sẽ cho nó học Quản trị kinh doanh, Marketing, để con tôi có thể trở thành một thằng ăn mày xuất sắc hơn bố nó.
Tôi buột miệng:
- Ông ơi, ông có thu nhận tôi làm đệ tử không?
ST
---
27 ĐIỂM YẾU, BẠN CÓ BAO NHIÊU TRONG SỐ NÀY
Bạn đã cố gắng để thử, nhưng kết quả bạn đã thất bại, có lẽ đó chính là bi kịch lớn nhất của cuộc sống. Trên đời này chỉ có một số rất ít người có cuộc sống thuận lợi, phần lớn đều gặp phải những khó khăn và trắc trở. Nguyên nhân của điều này bắt nguồn từ những nhược điểm của chúng ta.
Một số nghiên cứu của các cơ quan nước ngoài đã chứng minh, con người có tất cả 27 điểm yếu dưới đây. Bạn hãy so sánh các điểm đó với bản thân mình, xem có bao nhiêu nguyên nhân cản trở sự thành công của bạn:
1. Thiếu mục đích rõ ràng cho cuộc sống
Nếu như bạn không có một mục đích rõ ràng cho cuộc sống, chắc chắn bạn sẽ không có hy vọng thành công. Đó là nguyên nhân chính khiến cho họ không có được thành công trong cuộc sống.
2. Một tính cách tiêu cực
Một tính cách tiêu cực sẽ khiến người khác tránh xa bạn, làm cho bạn không có hy vọng thành công cần phải có sức mạnh, sức mạnh đó lại cần sự hợp tác, nỗ lực của mọi người. Tính cách tiêu cực sẽ không làm nảy sinh sự hợp tác.
3. Thiếu chí hướng và hoài bão
Mặc kệ mọi chuyện, chỉ muốn được mà không muốn trả giá, những người này sẽ không bao giờ có hy vọng thành công được.
4. Thiếu tinh thần kiên trì
Xung quanh chúng ta có rất nhiều người khi làm chuyện gì đó thường rất hay “đầu voi đuôi chuột”. Khi nhìn thấy dấu hiệu của sự thất bại, lập tức chúng ta đổi hướng hoặc rút lui. Tinh thần “bại không nãn” là điều không gì có thể thay thế. Hãy lấy điều đó để làm khẩu hiệu cho mình, sẽ không bao giờ từ bỏ ý định khi gặp thất bại.
5. Hoang tưởng về chuyện “không làm mà có”
Biết bao người có máu cờ bạc đen đỏ đã phải phá sản thất bại. Năm 1987 sự đỡ vỡ của thị trường chứng khoán phố Wall đã làm cho rất nhiều người phá sản. Từ sự kiện này chúng ta có thể thấy được bằng chứng về nguyên nhân thất bại.
6. Chậm chạp
Đâylà một nhược điểm chúng ta thường xuyên hay gặp. Có rất nhiều người cả đời “vô duyên” với thành công. Họ luôn chờ đợi “cơ hội tốt”, để làm một việc theo họ là đáng làm. Bạn đừng nên đợi. Thời cơ sẽ không bao giờ đến vừa đúng lúc đâu. Ngay tại nơi bạn đứng, bằng những công cụ bạn có trong tay hãy bắt đầu việc bạn muốn làm. Trong quá trình làm, bạn sẽ phát hiện ra nhiều “cơ hội tốt” nữa.
7. Quá cẩn thận
Những người không dám mạo hiểm, thường sẽ chỉ có được những thứ mà người khác để lại. Quá cẩn thận và thiếu cẩn thận đều không nên có, hãy tránh hai thái cực đó. Mạo hiểm luôn tỷ lệ thuận với lợi ích, không mạo hiểm, bạn làm sao có được những lợi ích to lớn?
8. Thiếu luật lệ cho riêng mình
Cần phải học cách khống chế những tình cảm và hành vi tiêu cực của mình, trước khi bạn muốn khống chế người khác, bạn hãy cố gắng khống chế mình. Khống chế bản thân là điều khó khăn nhất. Khi bạn nhìn thấy mình trong gương, đó chính là người bạn tốt nhất của bạn, nhưng đồng thời cũng là kẻ thù lớn nhất của bạn.
9. Mê tín và phiến diện
Mê tín chính là một dạng sợ hãi, là một nét thể hiện sự vô tri. Những người thành công là những người hết sức khiêm tốn nhưng chẳng sợ gì cả.
10. Quá sợ hãi
Bạn quá sợ hãi đối với những thứ còn chưa biết. Sợ hãi nhiều khi là một trong những nguyên nhân chủ yếu khiến cho nhiều người thất bại. Trước khi bạn phục vụ cho người khác một cách có hiệu quả, bạn cần phải khắc phục sự sợ hãi này.
11. Thói quen không biết kiềm chế trong việc tiêu tiền
Những người tiêu tiền như nước sẽ không bao giờ thành công cả bởi vì họ không thể nào sống một cuộc sống tiết kiệm. Hãy coi thu nhập thành một khoản đầu tư tích luỹ cố định, nhằm tạo cho chúng ta một thói quen tích luỹ. Một người có dám mặc cả lương của mình với ông chủ hay không, tiền đề của việc đó chính là việc anh ta có gửi tiền trong ngân hàng hay không. Nếu như không có tiền, anh ta sẽ phải chấp nhận mọi công việc mà người khác giao cho mình.
12. Mềm mỏng nhưng quyết đoán
Những người thành công là những người biết nhanh chóng hạ quyết tâm, nhưng căn cứ theo tình hình mà thay đổi quyết tâm của mình. Những người thất bại nếu như có quyết định, thì rất chậm chạp và rất hay thay đổi ý định. Do dự và chậm chạp luôn đi kèm nhau, khi chúng ta nhìn thấy một yếu tố, chắc chắn yếu tố kia sẽ xuất hiện. Khi chúng buộc chân chúng vào chân bạn để đưa bạn đến con đường thất bại, chắc chắn bạn sẽ hoàn toàn bị loại bỏ.
13. Không biết kiềm chế
Sự phóng túng mang tính phá hoại có liên quan chặc chẽ đến việc ăn uống và quan hệ tình dục. Nếu như quá đắm chìm vào những điều đó, chắc chắn nó sẽ tạo nên một vết thương cho sự nghiệp của bạn.
14. Thiếu quyết tâm
Sẽ không có ai tin tưởng những người thiếu lòng quyết tâm, hơn nữa quyết tâm có tình lan truyền rất mạnh, những người có lòng quyết tâm luôn luôn được mọi người hưởng ứng.
15. Cố chấp
Cố chấp là một khái niệm chỉ một người kiên trì nhận thức của mình một cách quá đáng, không chịu tiếp thu những tri thức mới. Những quan niệm cố chấp mang tính phá hoại rất lớn, gồm cố chấp về mặt tôn giáo, chủng tộc và quan niệm chính trị.
16. Thay suy nghĩ bằng phỏng đoán
Có rất nhiều người do không chú ý hoặc quá lười nên không dsuy nghĩ đến thực chất của vấn đề. Họ chỉ dựa vào những suy đoán hoặc phán đoán ban đầu để chọn phương pháp hành động cho mình.
17. Tự hại và hư vinh
Nếu tính cách này như một loại đèn đỏ, làm cho người ta chỉ nhìn, chứ không chịu bước, đó là lực cản lớn của thành công.
18. Cố tình lừa dối
Trong tiếng anh có một từ “Whitelie” nghĩa là thiện ý không có hại gì, nhưng nếu những người muốn có ý xấu, cố tình lừa dối, họ chắc chắn sẽ phải chịu hậu quả. Cái giá của họ phải trả ít nhất là từ mất đi lòng tin cho đến việc mất đi tự do.
19. Không giỏi trong việc hợp tác với người khác
Những người do không hợp tác được với người khác mà mất đi vị trí và cơ hội của mình rất nhiều. Những vị lãnh đạo có kiến thức rộng chắc chắn sẽ không dễ phạm phải khuyết điểm này.
20. Chịu những ảnh hưởng xấu của môi trường
Những cây khi non đã cong, lớn lên vẫn sẽ cong. Rất nhiều những tính xấu của con người có nguồn gốc từ môi trường, hoàn cảnh hồi nhỏ, chẳng hạn như chơi với bạn không tốt, không được giáo dục sẽ ảnh hưởng đến tính cách sau này của họ.
21. Sức khoẻ không tốt
Khi bạn không có một sức khoẻ tốt, bạn sẽ không bao giờ được thành công. Việc này có thể khắc phục và khống chế được. Những nguyên nhân chủ yếu bao gồm:
- Ăn quá nhiều những thức ăn không có lợi cho sức khoẻ.
- Có những tư tưởng tình cảm, hành vi tiêu cực.
- Nhu cầu tình dục không bình thường, không điều độ.
- Hệ thống hô hấp kém nên lượng không khí cung cấp cho cơ thể bị thiếu hụt.
22. Không được giáo dục đầy đủ
Khuyết điểm này khắc phục hết sức dễ dàng. Kinh nghiệm đã chứng minh rằng, thành tích của những người tự học không thua kém gì đối với những người có thầy dạy. Chỉ có một tấm văn bằng thì sẽ không đủ, chỉ biết những tri thức thôi cũng chưa đủ, cái quan trọng là phải ứng dụng nó vào đâu. Những người thành công không những chỉ biết mà họ còn biết vận dụng cái biết đó vào trong công việc.
23. Chọn sai bạn đời
Đây là một trong những nguyên nhân thất bại thường thấy. Quan hệ hôn nhân đã cho hai thực thể một sự tiếp xúc thân mật. Chỉ khi mối quan hệ đó trở nên hài hoà, nếu không sẽ đi cùng với sự thất bại, có thể ảnh hưởng đến cả đời chúng ta.
24. Chọn nhầm người hợp tác
Đây là nguyên nhân thất bại chính của nhiều doanh nghiệp. Người đi tìm việc, cần phải hết sức chú ý đến người chủ của mình, người chủ đó phải là người thông minh và thành công.
25. Chọn nhầm nghề
Nếu như một người không yêu nghề của mình, chắc chắn họ sẽ không thành công. Để có được một cuộc sống tốt đẹp, bạn hãy chọn cho mình một nghề mà bạn thích.
26. Thiếu vốn
Khi mới lập nghiệp, do không có đủ vốn để chuẩn bị đối phó với những sai lầm có thể phạm phải. Vốn còn có thể giúp họ vượt qua khó khăn ban đầu đến khi họ đứng vững. Đó chính là nguyên nhân phổ biến của những người thất bại.
27. Chọn ra một nguyên nhân khác mà chưa nêu ở trên
Bây giờ bạn đã hiểu được những điểm mạnh, điểm yếu của mình, nó sẽ giúp bạn vạch kế hoạch cho cuộc sống thành công của mình
ST
Bạn đã cố gắng để thử, nhưng kết quả bạn đã thất bại, có lẽ đó chính là bi kịch lớn nhất của cuộc sống. Trên đời này chỉ có một số rất ít người có cuộc sống thuận lợi, phần lớn đều gặp phải những khó khăn và trắc trở. Nguyên nhân của điều này bắt nguồn từ những nhược điểm của chúng ta.
Một số nghiên cứu của các cơ quan nước ngoài đã chứng minh, con người có tất cả 27 điểm yếu dưới đây. Bạn hãy so sánh các điểm đó với bản thân mình, xem có bao nhiêu nguyên nhân cản trở sự thành công của bạn:
1. Thiếu mục đích rõ ràng cho cuộc sống
Nếu như bạn không có một mục đích rõ ràng cho cuộc sống, chắc chắn bạn sẽ không có hy vọng thành công. Đó là nguyên nhân chính khiến cho họ không có được thành công trong cuộc sống.
2. Một tính cách tiêu cực
Một tính cách tiêu cực sẽ khiến người khác tránh xa bạn, làm cho bạn không có hy vọng thành công cần phải có sức mạnh, sức mạnh đó lại cần sự hợp tác, nỗ lực của mọi người. Tính cách tiêu cực sẽ không làm nảy sinh sự hợp tác.
3. Thiếu chí hướng và hoài bão
Mặc kệ mọi chuyện, chỉ muốn được mà không muốn trả giá, những người này sẽ không bao giờ có hy vọng thành công được.
4. Thiếu tinh thần kiên trì
Xung quanh chúng ta có rất nhiều người khi làm chuyện gì đó thường rất hay “đầu voi đuôi chuột”. Khi nhìn thấy dấu hiệu của sự thất bại, lập tức chúng ta đổi hướng hoặc rút lui. Tinh thần “bại không nãn” là điều không gì có thể thay thế. Hãy lấy điều đó để làm khẩu hiệu cho mình, sẽ không bao giờ từ bỏ ý định khi gặp thất bại.
5. Hoang tưởng về chuyện “không làm mà có”
Biết bao người có máu cờ bạc đen đỏ đã phải phá sản thất bại. Năm 1987 sự đỡ vỡ của thị trường chứng khoán phố Wall đã làm cho rất nhiều người phá sản. Từ sự kiện này chúng ta có thể thấy được bằng chứng về nguyên nhân thất bại.
6. Chậm chạp
Đâylà một nhược điểm chúng ta thường xuyên hay gặp. Có rất nhiều người cả đời “vô duyên” với thành công. Họ luôn chờ đợi “cơ hội tốt”, để làm một việc theo họ là đáng làm. Bạn đừng nên đợi. Thời cơ sẽ không bao giờ đến vừa đúng lúc đâu. Ngay tại nơi bạn đứng, bằng những công cụ bạn có trong tay hãy bắt đầu việc bạn muốn làm. Trong quá trình làm, bạn sẽ phát hiện ra nhiều “cơ hội tốt” nữa.
7. Quá cẩn thận
Những người không dám mạo hiểm, thường sẽ chỉ có được những thứ mà người khác để lại. Quá cẩn thận và thiếu cẩn thận đều không nên có, hãy tránh hai thái cực đó. Mạo hiểm luôn tỷ lệ thuận với lợi ích, không mạo hiểm, bạn làm sao có được những lợi ích to lớn?
8. Thiếu luật lệ cho riêng mình
Cần phải học cách khống chế những tình cảm và hành vi tiêu cực của mình, trước khi bạn muốn khống chế người khác, bạn hãy cố gắng khống chế mình. Khống chế bản thân là điều khó khăn nhất. Khi bạn nhìn thấy mình trong gương, đó chính là người bạn tốt nhất của bạn, nhưng đồng thời cũng là kẻ thù lớn nhất của bạn.
9. Mê tín và phiến diện
Mê tín chính là một dạng sợ hãi, là một nét thể hiện sự vô tri. Những người thành công là những người hết sức khiêm tốn nhưng chẳng sợ gì cả.
10. Quá sợ hãi
Bạn quá sợ hãi đối với những thứ còn chưa biết. Sợ hãi nhiều khi là một trong những nguyên nhân chủ yếu khiến cho nhiều người thất bại. Trước khi bạn phục vụ cho người khác một cách có hiệu quả, bạn cần phải khắc phục sự sợ hãi này.
11. Thói quen không biết kiềm chế trong việc tiêu tiền
Những người tiêu tiền như nước sẽ không bao giờ thành công cả bởi vì họ không thể nào sống một cuộc sống tiết kiệm. Hãy coi thu nhập thành một khoản đầu tư tích luỹ cố định, nhằm tạo cho chúng ta một thói quen tích luỹ. Một người có dám mặc cả lương của mình với ông chủ hay không, tiền đề của việc đó chính là việc anh ta có gửi tiền trong ngân hàng hay không. Nếu như không có tiền, anh ta sẽ phải chấp nhận mọi công việc mà người khác giao cho mình.
12. Mềm mỏng nhưng quyết đoán
Những người thành công là những người biết nhanh chóng hạ quyết tâm, nhưng căn cứ theo tình hình mà thay đổi quyết tâm của mình. Những người thất bại nếu như có quyết định, thì rất chậm chạp và rất hay thay đổi ý định. Do dự và chậm chạp luôn đi kèm nhau, khi chúng ta nhìn thấy một yếu tố, chắc chắn yếu tố kia sẽ xuất hiện. Khi chúng buộc chân chúng vào chân bạn để đưa bạn đến con đường thất bại, chắc chắn bạn sẽ hoàn toàn bị loại bỏ.
13. Không biết kiềm chế
Sự phóng túng mang tính phá hoại có liên quan chặc chẽ đến việc ăn uống và quan hệ tình dục. Nếu như quá đắm chìm vào những điều đó, chắc chắn nó sẽ tạo nên một vết thương cho sự nghiệp của bạn.
14. Thiếu quyết tâm
Sẽ không có ai tin tưởng những người thiếu lòng quyết tâm, hơn nữa quyết tâm có tình lan truyền rất mạnh, những người có lòng quyết tâm luôn luôn được mọi người hưởng ứng.
15. Cố chấp
Cố chấp là một khái niệm chỉ một người kiên trì nhận thức của mình một cách quá đáng, không chịu tiếp thu những tri thức mới. Những quan niệm cố chấp mang tính phá hoại rất lớn, gồm cố chấp về mặt tôn giáo, chủng tộc và quan niệm chính trị.
16. Thay suy nghĩ bằng phỏng đoán
Có rất nhiều người do không chú ý hoặc quá lười nên không dsuy nghĩ đến thực chất của vấn đề. Họ chỉ dựa vào những suy đoán hoặc phán đoán ban đầu để chọn phương pháp hành động cho mình.
17. Tự hại và hư vinh
Nếu tính cách này như một loại đèn đỏ, làm cho người ta chỉ nhìn, chứ không chịu bước, đó là lực cản lớn của thành công.
18. Cố tình lừa dối
Trong tiếng anh có một từ “Whitelie” nghĩa là thiện ý không có hại gì, nhưng nếu những người muốn có ý xấu, cố tình lừa dối, họ chắc chắn sẽ phải chịu hậu quả. Cái giá của họ phải trả ít nhất là từ mất đi lòng tin cho đến việc mất đi tự do.
19. Không giỏi trong việc hợp tác với người khác
Những người do không hợp tác được với người khác mà mất đi vị trí và cơ hội của mình rất nhiều. Những vị lãnh đạo có kiến thức rộng chắc chắn sẽ không dễ phạm phải khuyết điểm này.
20. Chịu những ảnh hưởng xấu của môi trường
Những cây khi non đã cong, lớn lên vẫn sẽ cong. Rất nhiều những tính xấu của con người có nguồn gốc từ môi trường, hoàn cảnh hồi nhỏ, chẳng hạn như chơi với bạn không tốt, không được giáo dục sẽ ảnh hưởng đến tính cách sau này của họ.
21. Sức khoẻ không tốt
Khi bạn không có một sức khoẻ tốt, bạn sẽ không bao giờ được thành công. Việc này có thể khắc phục và khống chế được. Những nguyên nhân chủ yếu bao gồm:
- Ăn quá nhiều những thức ăn không có lợi cho sức khoẻ.
- Có những tư tưởng tình cảm, hành vi tiêu cực.
- Nhu cầu tình dục không bình thường, không điều độ.
- Hệ thống hô hấp kém nên lượng không khí cung cấp cho cơ thể bị thiếu hụt.
22. Không được giáo dục đầy đủ
Khuyết điểm này khắc phục hết sức dễ dàng. Kinh nghiệm đã chứng minh rằng, thành tích của những người tự học không thua kém gì đối với những người có thầy dạy. Chỉ có một tấm văn bằng thì sẽ không đủ, chỉ biết những tri thức thôi cũng chưa đủ, cái quan trọng là phải ứng dụng nó vào đâu. Những người thành công không những chỉ biết mà họ còn biết vận dụng cái biết đó vào trong công việc.
23. Chọn sai bạn đời
Đây là một trong những nguyên nhân thất bại thường thấy. Quan hệ hôn nhân đã cho hai thực thể một sự tiếp xúc thân mật. Chỉ khi mối quan hệ đó trở nên hài hoà, nếu không sẽ đi cùng với sự thất bại, có thể ảnh hưởng đến cả đời chúng ta.
24. Chọn nhầm người hợp tác
Đây là nguyên nhân thất bại chính của nhiều doanh nghiệp. Người đi tìm việc, cần phải hết sức chú ý đến người chủ của mình, người chủ đó phải là người thông minh và thành công.
25. Chọn nhầm nghề
Nếu như một người không yêu nghề của mình, chắc chắn họ sẽ không thành công. Để có được một cuộc sống tốt đẹp, bạn hãy chọn cho mình một nghề mà bạn thích.
26. Thiếu vốn
Khi mới lập nghiệp, do không có đủ vốn để chuẩn bị đối phó với những sai lầm có thể phạm phải. Vốn còn có thể giúp họ vượt qua khó khăn ban đầu đến khi họ đứng vững. Đó chính là nguyên nhân phổ biến của những người thất bại.
27. Chọn ra một nguyên nhân khác mà chưa nêu ở trên
Bây giờ bạn đã hiểu được những điểm mạnh, điểm yếu của mình, nó sẽ giúp bạn vạch kế hoạch cho cuộc sống thành công của mình
ST
---
BÀI HỌC SAU VỤ CƯỚP NGÂN HÀNG !
Trong vụ cướp nhà băng, một tên cướp hét lên: "Tất cả đứng im, nên nhớ tiền thuộc về Nhà nước, còn mạng sống thuộc về chúng mày!" Mọingười trong ngân hàng nghe xong liền im lặng nằm xuống.
-> Điều này được gọi là: "Cách thức khai tâm -Thay đổi những suy nghĩ theo lối mòn"
- Có cô nhân viên nằm trên bàn trong tư thế khêu gợi, một tên cướp hét lên: "Làm ơn cư xử văn minh, chúng tôi là cướp chứ không phải
những kẻ hiếp dâm!"
-> Điều này được gọi là "Hành xử chuyên nghiệp -Chỉ tập trung vào công việc mà bạn được huấn luyện!"
- Khi tên cướp quay lại, một tên cướp trẻ hơn (có bằng MBA) nói với tên cướp già hơn (kẻ mới tốt nghiệp hết phổ thông):
"Đại ca, có phải đếm xem chúng ta cướp được bao nhiêu?". Tên cướp già gằn giọng: "Mày ngu lắm, bao nhiêu tiền, đếm thế nào được? Đợi đi, tối nay TV sẽ nói chúng ta cướp được bao nhiêu!"
-> Điều này được gọi là: "Kinh nghiệm - Ngày nay thì kinh nghiệm quan trọng hơn giấy tờ, sách vở"
- Sau khi băng cướp rời khỏi, giám đốc chi nhánh định gọi báo cảnh sát. Kế toán trưởng vội vã chạy đến, thì thầm vào tai ngài: "Đợi đã, hay để 5 triệu chúng ta biển thủ vào trong số bị băng cướp lấy mất!" -> Điều này được gọi là: "Bơi theo dòng nước -Chuyển đổi những tình huống bất lợi trở thành thuận lợi"
- Người giám đốc tự nhủ: "Vậy thật tuyệt nếu cứ mỗi tháng lại có một vụ cướp!" > Điều này được gọi là: "Hãy loại bỏ những điều khó chịu - Hạnh phúc là điều quan trọng nhất"
- Ngày hôm sau, TV đưatin 100 triệu đã bị cướp khỏi nhà băng. Những tên cướp đếm đi đếm lại thì chỉ có 20 triệu. Chúng rất giận dữ: "Chúng ta mạo hiểm mạng sống của mình chỉ để lấy 20 triệu, bọn chó lãnh đạo chỉ ngồi chơi mà cướp được 80 triệu. Đúng là học hành, có bằng cấp thì chúng nó được ngồi cái ghế đấy, cướp tiền siêu đẳng hơn chúng ta!" > Điều này giải thích tại sao:"Kiến thức thì giá trị như vàng"
- KẾT LUẬN: Trong cuộc sống luôn có những điều chúng ta có thể nhanh chóng nhìn ra, có những điều không như chúng ta thấy từ bên ngoài, và chân lý chỉ mang tính tương đối. Quan trọng nhất là thái độ đối với cuộc sống này, hay cách nhìn chúng ta lựa chọn để mang lại vui vẻ, hạnh phúc cho bản thân, cho những người thân xung quanh mình.
ST
Trong vụ cướp nhà băng, một tên cướp hét lên: "Tất cả đứng im, nên nhớ tiền thuộc về Nhà nước, còn mạng sống thuộc về chúng mày!" Mọingười trong ngân hàng nghe xong liền im lặng nằm xuống.
-> Điều này được gọi là: "Cách thức khai tâm -Thay đổi những suy nghĩ theo lối mòn"
- Có cô nhân viên nằm trên bàn trong tư thế khêu gợi, một tên cướp hét lên: "Làm ơn cư xử văn minh, chúng tôi là cướp chứ không phải
những kẻ hiếp dâm!"
-> Điều này được gọi là "Hành xử chuyên nghiệp -Chỉ tập trung vào công việc mà bạn được huấn luyện!"
- Khi tên cướp quay lại, một tên cướp trẻ hơn (có bằng MBA) nói với tên cướp già hơn (kẻ mới tốt nghiệp hết phổ thông):
"Đại ca, có phải đếm xem chúng ta cướp được bao nhiêu?". Tên cướp già gằn giọng: "Mày ngu lắm, bao nhiêu tiền, đếm thế nào được? Đợi đi, tối nay TV sẽ nói chúng ta cướp được bao nhiêu!"
-> Điều này được gọi là: "Kinh nghiệm - Ngày nay thì kinh nghiệm quan trọng hơn giấy tờ, sách vở"
- Sau khi băng cướp rời khỏi, giám đốc chi nhánh định gọi báo cảnh sát. Kế toán trưởng vội vã chạy đến, thì thầm vào tai ngài: "Đợi đã, hay để 5 triệu chúng ta biển thủ vào trong số bị băng cướp lấy mất!" -> Điều này được gọi là: "Bơi theo dòng nước -Chuyển đổi những tình huống bất lợi trở thành thuận lợi"
- Người giám đốc tự nhủ: "Vậy thật tuyệt nếu cứ mỗi tháng lại có một vụ cướp!" > Điều này được gọi là: "Hãy loại bỏ những điều khó chịu - Hạnh phúc là điều quan trọng nhất"
- Ngày hôm sau, TV đưatin 100 triệu đã bị cướp khỏi nhà băng. Những tên cướp đếm đi đếm lại thì chỉ có 20 triệu. Chúng rất giận dữ: "Chúng ta mạo hiểm mạng sống của mình chỉ để lấy 20 triệu, bọn chó lãnh đạo chỉ ngồi chơi mà cướp được 80 triệu. Đúng là học hành, có bằng cấp thì chúng nó được ngồi cái ghế đấy, cướp tiền siêu đẳng hơn chúng ta!" > Điều này giải thích tại sao:"Kiến thức thì giá trị như vàng"
- KẾT LUẬN: Trong cuộc sống luôn có những điều chúng ta có thể nhanh chóng nhìn ra, có những điều không như chúng ta thấy từ bên ngoài, và chân lý chỉ mang tính tương đối. Quan trọng nhất là thái độ đối với cuộc sống này, hay cách nhìn chúng ta lựa chọn để mang lại vui vẻ, hạnh phúc cho bản thân, cho những người thân xung quanh mình.
ST
---
BÀI HỌC HAY VỀ VIỆC TỰ ĐÁNH GIÁ BẢN THÂN
Có một cậu bé đi vào một cửa hàng thuốc, lấy một chai soda và kéo gần đến chiếc điện thoại. Cậu bé leo lên một cái thùng carton để với tới nút bấm của chiếc điện thoại và bắt đầu bấm 7 con số (số điện thoại). Người chủ cửa tiệm quan sát và lắng nghe cuộc hội thoại của cậu bé.
Cậu bé: "Thưa bà, bà có thể nhận tôi vào cắt cỏ trong vườn của bà được không?"
Người phụ nữ: (ở đầu dây bên kia): “Tôi đã có người cắt cỏ trong vườn rồi."
Cậu bé: "Thưa bà, tôi có thể làm với nửa giá của người mà bà đang thuê."
Người phụ nữ: "Tôi rất hài lòng với người cắt cỏ hiện giờ."
Cậu bé: (với thái độ kiên trì hơn) "Thưa bà, tui thậm chí sẽ quét lề đường và vỉa hè cho bà, nên vào chủ nhật bà sẽ có một khu vườn đẹp nhất ở bãi biển Palm, Florida."
Người phụ nữ: "Tôi không cần, cám ơn cậu."
Với nụ cười trên mặt, cậu bé tắt máy. Người chủ cửa hàng đã đứng đó và chứng kiến hết toàn bộ câu chuyện.
Người chủ cửa hàng: Cậu bé.. Ta rất thích thái độ của cháu, Ta thích tinh thần tích cực đó và ta muốn đề nghị một việc làm cho cháu”
Cậu bé: không cám ơn ông.
Người chủ cửa hàng: Nhưng cháu đang cần một công việc.
Cậu bé: Thưa ông, cháu chỉ đang kiểm tra lại hiệu suất công việc mà cháu đang làm. Cháu là người đang làm việc cho người phụ nữ cháu đã nói chuyện
ST
Có một cậu bé đi vào một cửa hàng thuốc, lấy một chai soda và kéo gần đến chiếc điện thoại. Cậu bé leo lên một cái thùng carton để với tới nút bấm của chiếc điện thoại và bắt đầu bấm 7 con số (số điện thoại). Người chủ cửa tiệm quan sát và lắng nghe cuộc hội thoại của cậu bé.
Cậu bé: "Thưa bà, bà có thể nhận tôi vào cắt cỏ trong vườn của bà được không?"
Người phụ nữ: (ở đầu dây bên kia): “Tôi đã có người cắt cỏ trong vườn rồi."
Cậu bé: "Thưa bà, tôi có thể làm với nửa giá của người mà bà đang thuê."
Người phụ nữ: "Tôi rất hài lòng với người cắt cỏ hiện giờ."
Cậu bé: (với thái độ kiên trì hơn) "Thưa bà, tui thậm chí sẽ quét lề đường và vỉa hè cho bà, nên vào chủ nhật bà sẽ có một khu vườn đẹp nhất ở bãi biển Palm, Florida."
Người phụ nữ: "Tôi không cần, cám ơn cậu."
Với nụ cười trên mặt, cậu bé tắt máy. Người chủ cửa hàng đã đứng đó và chứng kiến hết toàn bộ câu chuyện.
Người chủ cửa hàng: Cậu bé.. Ta rất thích thái độ của cháu, Ta thích tinh thần tích cực đó và ta muốn đề nghị một việc làm cho cháu”
Cậu bé: không cám ơn ông.
Người chủ cửa hàng: Nhưng cháu đang cần một công việc.
Cậu bé: Thưa ông, cháu chỉ đang kiểm tra lại hiệu suất công việc mà cháu đang làm. Cháu là người đang làm việc cho người phụ nữ cháu đã nói chuyện
ST
0 nhận xét:
Đăng nhận xét