Vào giờ sinh học năm tôi học lớp bốn, cô giáo Parenzino dạy cho chúng tôi quá trình lớn lên của một cây con. Với hạt mầm bé tí trong tay, cô cho vào một cái chậu nhỏ và hướng dẫn chúng tôi cách chăm sóc nó. Lần đầu tiên nhìn thấy hạt mầm đó nhú lên thành cây, tôi đã mê tít và quyết định sẽ trồng một cây như thế ở nhà.
Chiều hôm đó, tôi về nhà hớn hở khoe với mẹ:
– Mẹ ơi, con sẽ trồng một cây cam trong vườn nhà mình. Con biết cách trồng rồi mẹ ạ.
Nhưng đáp lại vẻ háo hức của tôi, mẹ tôi lắc đầu.
– Không được đâu, Teresa à. Thời tiết ở chỗ chúng ta quá lạnh, không thích hợp với những cây trồng thuộc họ cam đâu con. Con nhìn này, – mẹ lấy ra một vài quả cam trong tủ lạnh, – những quả cam này được đóng gói ở Florida trong khi chúng ta lại đang sống ở New York. Nếu thích thì con có thể trồng vài chậu hoa, nhưng phải đợi đến mùa xuân con ạ.
– Không, nhất định con sẽ trồng một cây cam.
Tôi tuyên bố như thế rồi thất thểu bước về phòng. Tôi ngồi xuống giường và ăn hết mấy quả cam mẹ vừa đưa. Lựa ra vài hạt mập mạp nhất, tôi để chúng vào một cái hộp đặt trên bệ cửa sổ, hy vọng những cơn gió sẽ thay ánh mặt trời hong khô nó thật nhanh. Thậm chí, để nó không bị ai đó vứt đi, tôi viết một tờ giấy nhỏ dán vào chiếc hộp: “Tài sản cá nhân. Xin đừng đụng vào!”.
Hai tuần sau, mẹ mang về cho tôi một cái chậu và một ít đất trồng, bảo:
– Đây là nhà cho hạt mầm của con đấy.
Tôi sung sướng ôm chầm lấy mẹ, lòng ngập tràn hạnh phúc.
Khi những hạt cam khô, tôi mang chúng trồng vào trong chậu. Tôi vùi xuống lớp đất xốp, tưới nước và bắt đầu những ngày tháng chờ đợi trong hồi hộp. Ngày nào đi học về, tôi cũng nói chuyện với nó với ước mong nó lớn khỏe mạnh. Thỉnh thoảng, tôi còn hát cho nó nghe. Những lúc ấy, mẹ chỉ nhìn tôi mỉm cười.
Rồi một buổi sáng, khi đang thơ thẩn trong phòng, tôi bỗng thấy một mầm non bé xíu nhú lên trong chậu. Tôi sung sướng thốt lên: “Ôi, tuyệt vời quá. Hạt cam đã nẩy mầm rồi!”.
Cả ngày hôm đó, tôi nhìn hạt mầm không chán mắt và đi tới đi lui đợi mẹ về. Khi mẹ vừa đặt chân vào nhà, tôi vội kéo mẹ đến bên cửa sổ, không giấu được niềm tự hào. Trước nụ cười của mẹ, tôi hãnh diện nói:
– Con đã làm được rồi, phải không mẹ?
Tôi tưới nước cho cái chồi nhỏ của mình bằng tất cả tình thương yêu. Và dường như để đáp lại sự quan tâm của tôi, nó lớn rất nhanh. Những chiếc lá mầm non tơ được thay bằng những chiếc lá xanh ngắt chỉ trong một thời gian ngắn. Vài tháng sau, cây cam của tôi đã lớn đủ để đưa ra vườn. Vào một ngày cuối tuần, hai mẹ con tôi chuyển cây cam yêu quý vào một cái chậu lớn hơn và đặt nó giữa những cây cảnh khác.
Cây cam đã lớn cũng tôi trong suốt những năm tháng tuổi thơ. Trước sự chăm sóc ân cần của tôi, nó bắt đầu trổ lá sum suê, phủ kín cả cửa sổ bên nhà. Tôi chứng kiến quá trình sinh trưởng của nó trong niềm hạnh phúc vô biên.
Giờ đây, dù không còn sống ở New York nữa nhưng tôi luôn nhớ đến cây cam sau vườn nhà mình. Nó giúp tôi hiểu rằng: Chúng ta có thể làm được bất kỳ điều gì mình thích, miễn là luôn giữ vững niềm tin và sẵn sàng một định hướng.
Sưu tầm
0 nhận xét:
Đăng nhận xét