Liên hệ với Phương – Sinh viên năm cuối Trường Đại học Ngoại ngữ và Khắc Hoàng - Cựu sinh viên Trường Đại học Công nghệ - ĐH Quốc gia Hà Nội, chúng tôi đã có buổi trò chuyện với hai bạn rất thú vị.
Phương vui vẻ kể lại chuyện tình của mình ngay từ khi mới bắt đầu. Cô nàng có dáng người nhỏ nhắn hóm hỉnh tự tin khi nói về tình yêu: Tụi mình yêu nhau được gần 5 năm, chuyện tình của hai đứa bất ngờ đến nỗi ngay cả mình và bạn ấy cũng không thể tin nổi sự thật. Hai đứa học cùng trường, lại gần nhà nhưng phải đến năm lớp 12 mới nói chuyện với nhau.
Có lẽ chẳng có cặp đôi nào yêu nhau lại bắt đầu từ kỷ niệm khó quên khi đi thi học sinh giỏi như hai đứa mình. Hôm đó trước khi vào phòng thi bụng mình đau dữ dội, thầy giáo không ở đó, cảm giác sợ hãi bao trùm lên mình, ý nghĩ sẽ trượt, sẽ không thể ngồi làm bài thi khiến mình hoảng sợ vô cùng.
Lúc ấy, bất ngờ Hoàng là ở lại cùng mình, cậu ấy đặt tay lên vai mình an ủi “cố lên”. Sau lần đó bọn mình mới bắt đầu đi học cùng nhau, nhắn tin nói chuyện nhiều hơn.
Mình ấn tượng với Hoàng vì bạn ấy khá khác biệt so với những người con trai khác mà mình biết. Bạn ấy ít nói, trầm tĩnh, thích lắng nghe hơn là nói.
Có lần hai đứa đi học về cùng nhau, trời mùa hè nắng chang chang, mà mình thì đầu không mũ nón. Thấy vậy, Hoàng đưa chiếc mũ cối của Hoàng cho mình, bảo đội vào cho đỡ nắng nhưng mình nhất quyết không đội, vì chê xấu.
Chưa kịp suy nghĩ gì thì Hoàng cầm chiếc mũ đội luôn lên đầu mình, không nhẹ nhàng đâu mà “bụp” một phát ấy. Nhưng từ lúc ấy mình thấy rung động.
Hình ảnh một cậu con trai dáng người thư sinh in dấu trong tim mình kể từ những lần trò chuyện, cùng nhau đạp xe khắp đoạn đường từ nhà đến trường.
Khi yêu nhau cả hai không ai nói câu “anh/em yêu em/anh” mà chỉ bảo làm người yêu của nhau nhé nên cũng không thể gọi tên được cảm xúc khi được tỏ tình như thế nào.
Lại kể thêm về cái nắm tay đầu tiên, kỷ niệm ấy chắc cả hai chẳng thể quên. Lần đầu tiên Hoàng cầm tay mình cả hai có chút bối rối. Gọi là cầm tay thì không đúng mà phải nói là Hoàng cầm vào cổ tay mình, rất nhanh như kiểu điện giật ấy thì buông ra ngay lập tức. Ai lại cầm tay người yêu như thế chứ. Bây giờ thỉnh thoảng bọn mình vẫn lấy kỷ niệm này ra để trêu nhau.
Quãng thời gian 5 năm yêu nhau của hai đứa không quá dài nhưng cũng không ngắn đủ để mình cảm nhận được thế nào là tình yêu. Đương nhiên cũng như những đôi yêu nhau khác, có lúc bọn mình rất hạnh phúc nhưng cũng không thể tránh khỏi những khi cãi nhau.
Hoàng vốn là người lạnh lùng, có chút vô tâm, đối với bạn ấy công việc, học tập là quan trọng nhất nên hầu như không có thời gian cho mình. Lúc đầu mình tủi thân lắm nên hay cãi vã, rồi khóc lóc ầm ĩ.
Sau này khi đã quen dần như “Mị”, thay vì ở nhà buồn bã thì mình chọn cách tham gia các hoạt động cùng bạn ấy. Nếu Hoàng bận vì một chương trình nào đó ở trường, thì mình đến xem, cổ vũ luôn cho vui.
Và mình nhận ra, thay vì cố gắng để người ta thay đổi vì mình, bản thân mình cũng nên hiểu, thông cảm và hòa nhập với cuộc sống của người đó.
Yêu nhau nhưng cũng có không ít lần hai đứa giận hờn, rồi nói lời chia tay, chủ yếu là vì những dự định tương lai của cả hai. Nhưng cuối cùng vẫn không xa nhau nổi.
Đôi lúc mình nghĩ, yêu nhau là do duyên phận, còn ở bên nhau dù biết có bao khó khăn phía trước, dù biết để đến với nhau phải hi sinh rất nhiều nhưng vẫn không xa nhau được chắc là do kiếp trước có nợ nần gì. Mặc dù vậy, món nợ này cũng rất ngọt ngào.
Mình học song song hai trường nên hầu như cả tuần không có ngày nghỉ. Hoàng khi còn đi học ngoài việc học tập, nghiên cứu còn tham gia nhiều hoạt động Đoàn, Hội ở trường (một sinh viên nghiêm túc, xuất sắc, nổi tiếng khắp tường, khoa như Hoàng thì đâu có nhiều thời gian rảnh).
Bọn mình rất ít khi đi chơi, khi có thời gian rảnh thì thường ở nhà đi chợ, nấu cơm, xem phim hoặc xem bóng đá cùng nhau, tuy đơn giản mà vẫn thấy ấm áp và hạnh phúc .
Sắp tới Hoàng sẽ đi học bên Pháp 5 năm. Mình không muốn ngăn cản ước mơ cũng như cơ hội của người yêu. Nhưng thật sự thì quãng thời gian này sẽ là những tháng ngày đầy khó khăn, thử thách với tình yêu của bọn mình. Vì có lẽ khoảng thời gian 5 năm chờ đợi là quá dài.
Người thân, bạn bè khuyên hai đứa mình nên tổ chức đám cưới trước khi đi cho “chắc”, nhưng quan điểm của mình lại khác. Không thể dùng bất cứ điều gì để níu kéo một trái tim khi mà nó đã muốn thay đổi. Mình tin rằng những người thật lòng yêu thương nhau sẽ luôn nhớ và sẽ có ngày tìm về với nhau.
Lúc trước mình hay nghĩ, liệu bạn ấy có phải là bến đỗ hạnh phúc của mình hay không, có thể mang đến cho mình một chốn bình yên hay không? Băn khoăn mãi nhưng giờ mình nghĩ là mình đã có câu trả lời. Với mình chắc chắn là có, chỉ cần mình tin là đủ.
Chẳng ai có thể đảm bảo được hạnh phúc , nhưng người ta chọn cách tin rằng mình sẽ được hạnh phúc , và xứng đáng được hạnh phúc . Nếu bạn đã, đang và sẽ phải “yêu xa” thì thay vì lo lắng, bất an hãy chọn cách tin tưởng người kia, tin tưởng vào tình yêu của hai người.
Có thể một ngày không xa, một trong hai người sẽ thay đổi, nhưng cũng không có gì phải nuối tiếc cả vì đã từng yêu thương, quan tâm, chăm sóc cho nhau, thật lòng mong muốn người kia được hạnh phúc .
Vì dù mất nhau chăng nữa thì trong quá khứ, tình yêu là thật, những kỷ niệm cũng là thật. Và như thế đã là quá đủ rồi. Hãy chắc rằng trong giây phút của hiện tại bạn đang yêu và được yêu rất thật, còn tương lai hãy để thời gian trả lời.
Đừng chôn vùi tình yêu và tuổi trẻ bằng những nỗi sợ hãi, nghi kỵ. Còn đối với anh chàng người yêu đang ở xa hàng nghìn km, thôi đành lấy nỗi nhớ để gần nhau vậy.
Đừng chôn vùi tình yêu và tuổi trẻ bằng những nỗi sợ hãi, nghi kỵ. Còn đối với anh chàng người yêu đang ở xa hàng nghìn km, thôi đành lấy nỗi nhớ để gần nhau vậy.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét